Tháng đầu xuân, thời tiết lạnh lẽo lại ẩm ướt. Nha đầu Phù Linh vén rèm ngọc châu lên, thả nhẹ bước chân đi vào trong khuê phòng. Nhị cô nương Khương Oanh ngày thường dịu dàng lúc ngủ dậy lại rất nóng nảy, bị đánh thức có thể lầm bầm lầu bầu cả ngày.
Trong phòng hương khí mờ mịt sắc màu rực rỡ, than lửa cháy đỏ bừng, không hề cảm giác được khí lạnh bên ngoài. Trên giường lời nói mê của nữ tử nhẹ nhàng truyền đến:
"Tránh ra, tránh ra... chó lớn đừng đuổi theo ta..."
Chỉ trong giây lát, trên giường có một thiếu nữ ngồi bật dậy. Tóc mai thiếu nữ như mây xõa trên đầu vai, thân thể mềm mại dưới lớp áo trắng tinh run rẩy dữ dội. Ngay cả giữa mày cũng phủ một tầng mồ hôi mỏng.
"Cô nương gặp ác mộng sao?" Thấy Khương Oanh tỉnh, Phù Linh dùng móc câu vàng treo màn giường lên, nhẹ giọng dỗ dành: "Ác mộng gì nói cho nô tỳ nghe đi, nói ra sẽ không sợ."
Mùi thơm quanh quẩn trong mũi, đầu nàng khẽ lay động. Khương Oanh vén tóc rối qua sau tai, lộ ra non nửa khuôn mặt trắng muốt như ngọc.
Lúc này nàng mới vừa tỉnh, người còn hơi mơ hồ, rầm rì chui trở về trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, ấm ức nói: "Là con chó lớn đó. Nó lại muốn cướp bánh Phù Dung của ta."
Kể từ khi Nhị cô nương mười tuổi bị hàng xóm ức hϊếp, trong mộng luôn xuất hiện một con chó lớn đuổi theo nàng. Có khi nó cướp bánh Phù Dung của nàng, có khi làm bẩn giày thêu châu của nàng. Lần nào cũng ép nàng muốn khóc mới uy phong rời đi. Quả đúng là đáng giận.
Khương Oanh nói xong, thân thể co thành một cục nhỏ tròn lại muốn ngủ. Phù Linh tiến lên quỳ gối bên giường kiên nhẫn nói: "Nhị cô nương không thể ngủ nữa. Hôm qua Tích Chính nói muốn dẫn cô đi thả diều, còn nhớ rõ không?"
Nghe tới thả diều, đôi mắt xinh đẹp của Khương Oanh lập tức sáng lên, đó là hoạt động ngày Xuân mà nàng thích nhất. Nàng lăn từ trên giường bò dậy, một đường ngâm nga ca hát bước chân nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm.
"Nhị cô nương, Triệu ma ma đến rồi."
Triệu ma ma là người lão phu nhân thường hay sai vặt. Lúc này đến viện Trầm Thủy thì chắc là lão phu nhân có điều phân phó.
Nha đầu nhị đẳng ngoài phòng vừa dứt lời, xa xa Triệu ma ma đã hô lên: "Nhị cô nương, có chuyện vui! Chuyện vui lớn!"
Một bà tử mặc áo bông màu xám xanh, uốn éo thùng thùng đi thẳng đến việm Trầm Thủy. Vào viện quả nhiên thấy mặt mũi bà ta tràn đầy ý cười, tựa hồ thật sự có chuyện gì đó vui vẻ.
Xưa nay Phù Linh không thích tính tình ồn ào của Triệu ma ma. Đương nhiên Triệu ma ma là người của lão phu nhân, cho dù không nói lời nào nàng ta cũng không thích nổi.
Nàng vén rèm lên ngăn Triệu ma ma đang hào hứng đứng ngoài phòng, giả vờ giả vịt nói: "Cơn gió nào thổi Triệu ma ma tới, chim tước sáng sớm còn không ân cần bằng người, ma ma có chuyện gì tốt?"
Triệu ma ma vỗ đùi, xô đẩy Phục Linh: "Nhị cô nương có phúc, chuyện vui này để cho lão nô tự mình bẩm báo..."
Nói xong lại muốn chui vào trong phòng. Phù Linh nào có thể để cho bà ta như nguyện. Hai người ngươi tới ta đi một phen, thì nghe trong phòng vang lên giọng nói như châu ngọc chạm nhau: "Triệu ma ma vào đi."
Nghe thấy tiếng này, Phù Linh chợt buông lỏng tay: "Ma ma, Nhị cô nương cho mời."
"Ai, được rồi!"
Vừa vào phòng, cả người Triệu ma ma ấm áp, xương cốt đều thoải mái. Triệu ma ma cũng không phải là lần đầu tiên vào khuê phòng của Nhị cô nương. Nhưng mỗi lần đều giống như nhà quê mới vào thành, nhìn chỗ nào cũng thấy mới mẻ. Chỉ trách trong viện Nhị cô nương có quá nhiều đồ tốt, rất nhiều đồ vật hiếm lạ chỗ lão phu nhân cũng không có.
Nàng ta được Phù Linh dẫn xuyên qua màn che sáng loáng, xuyên qua bàn trang điểm khảm trân châu. Đợi đến khi đứng lại ngước mắt, xuyên qua tấm bình phong trong suốt sơn vàng sơn màu xanh biếc, bà ta thoáng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp. Nữ tử da trắng nõn nà, tóc đen như mực buông xuống, mặc áo khoác lụa mỏng che hờ cảnh xuân, nhìn còn kiều diễm hơn cả tiên trong tranh.
Bức họa mỹ nhân tóc mai rửa hồng trang tươi đẹp đập vào mắt, Triệu ma ma không được tự nhiên mà dời ánh mắt.
Mặc dù không hợp với viện Trầm Thủy, nhưng Triệu ma ma cũng phải thừa nhận vị nhị cô nương Khương gia này xuân sắc vô song. Mỹ nhân bậc này chỉ sợ ở thành Lâm An không tìm ra người thứ hai. Thân thể quyến rũ gợi cảm dùng vàng bạc nuôi nhiều năm như vậy, một cái nhăn mày một nụ cười giống như kinh hồng. Một bà già như bà ta cũng cảm thấy thu hút.
Đáng tiếc đẹp đến đâu cũng có ích lợi gì? Chẳng qua là một kẻ ngốc mà thôi.
"Ma ma có chuyện gì vui muốn nói cho ta nghe?" Khương Oanh từ phòng tắm đi ra đang được Phù Linh hầu hạ trang điểm.
"Nhị cô nương, lang quân Trình gia cao trung rồi! Hôm nay dán bảng thi hương. Giải Nguyên chính là Trình Ý."
Lang quân đỗ đạt, đề danh bảng vàng.
Triệu ma ma nói đến mức mặt mày hớn hở, lại thấy Khương Oanh mở to mắt nhìn về phía mình, vẻ mặt mờ mịt kia chỉ thiếu viết hai chữ lớn "Không Biết" lên mặt. Cũng đúng, một kẻ ngu, làm sao biết cái gì là Giải Nguyên. Bà ta cần gì phải phí miệng lưỡi.
Trong nháy mắt, Triệu ma ma mất kiên nhẫn, ý cười nhạt đi vài phần: "Trình phu nhân tới nói chuyện với lão phu nhân ở Từ An Đường, để lão nô mời Nhị cô nương qua."
Tính tình Khương Oanh phản ứng chậm, nhưng Phù Linh lại không dễ ức hϊếp. Lúc này nàng ta sai người tiễn khách ngay cả tiền thưởng cũng không cho.
Tiễn Triệu ma ma đi, Khương Oanh mới chậm nửa nhịp nhớ tới cái gì, ngửa đầu vẻ mặt ảo não hỏi: "Trình Ý ca ca có chuyện vui gì? Ta nghe không hiểu lắm."
Cái này cũng không trách Khương Oanh. Hai năm trước ngoài ý muốn bị thương, Khương Oanh phản ứng chậm hơn người khác một chút. Tính tình ôn nhu dịu dàng, hơn nữa không thích nói chuyện luôn đắm chìm trong thế giới của mình, nên có vẻ hơi ngu dại.
Kỳ thật Khương Oanh cũng không ngốc, chỉ là chậm chạp. Lời nói người khác nghe là hiểu ngay nhưng Khương Oanh thì không. Nàng phải nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một tí mới có thể hiểu.
Tựa như hiện tại, Phù Linh kiên nhẫn giải thích một phen là Khương Oanh hiểu. Nàng lập tức cười lên bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhạt, "Đó đúng là chuyện vui, hèn gì Triệu ma ma hào hứng như vậy. Ta muốn mặc quần áo xinh đẹp đi gặp hắn."
Từ An Đường có người chờ, Phù Linh không dám chậm trễ, tay chân lưu loát giúp Khương Oanh trang điểm xong. Còn chọn một chiếc váy xếp ly màu đỏ theo tâm ý của nàng, phối với một đôi giày ngọc trắng tinh. Từ bé Khương Oanh đã yêu cái đẹp, đi ra ngoài nhất định phải sửa soạn từ đầu đến chân thật xinh đẹp.