Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ Được Quyền Thần Nuông Chiều

» Tác Giả: Nam Tri Bắc
» Tình Trạng: Đang Cập Nhật
» Tổng Chương: 4
Khương Oanh là con gái nhà giàu nhất thành Lâm An, xinh như tiên như ngọc. Đáng tiếc sau khi ngoài ý muốn rơi xuống nước nàng có hơi ngốc nghếch. Từ bé nàng đã thích Trình Ý, đối tốt với hắn bằng cả tấm lòng mình.

Nhưng mà Trình Ý chướng mắt Khương Oanh. Trong mắt hắn Khương Oanh là đồ vô dụng xuất thân giàu có. Nhưng vì ngại ân tình hắn không thể không đồng ý hôn sự của hai người.

Hôn kỳ tới gần Khương Oanh biết được Trình Ý dan díu với thứ muội. Sau đó nàng lại bị thương nên quên hết tất cả, chỉ nhớ rõ mình có một vị phu quân tài mạo song toàn...

Không nhớ nổi phu quân mình, Khương Oanh gặp ai cũng hỏi: Phu quân của ta ở đâu?

Trình Ý cho rằng Khương Oanh giả vờ, chỉ vào đối thủ một mất một còn của Khương gia, phủ Nguyên Dương Vương sát bên đáp: Ở trong đó.

*
Đối thủ một mất một còn của Khương gia - Nguyên Dương Vương Vương Thư Hành, mười sáu tuổi danh chấn Biện Kinh. Đáng tiếc tính tình hắn lạnh lùng kiêu ngạo, là một bông hoa trên núi cao mà các quý nữ chỉ dám nhìn từ xa.

Trình Ý nghĩ chắc chắn Khương Oanh không giả bộ được.

Nhưng mà Khương Oanh tin.

Nàng leo tường vào Vương phủ, lỡ trượt chân rơi vào trong một cái ôm ấm áp. Nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, Khương Oanh sợ hãi nói: "Xin hỏi phu... phu quân của ta có sống ở đây không?"

Lạnh lẽo trên mặt người đàn ông dần tan đi. Hắn đưa tay nhặt chiếc lá rơi trên tóc Khương Oanh: "Sao muộn như vậy mới về nhà?"

*
Khương Oanh tin là mình đã tìm được phu quân, trở về phủ chống eo nhỏ vênh váo nói với Trình Ý: "Cảm ơn ngươi, ta đã tìm được phu quân rồi."

Trình Ý luống cuống, nhưng đã quá muộn.

Màn đêm buông xuống, Khương Oanh vác một bọc quần áo nhỏ trên vai đá văng cửa lớn Vương phủ hô to: "Phu quân, ta tới rồi."

Vương Thư Hành đã chờ ở sau cửa từ lâu, nụ cười ý tứ sâu xa: "Nàng đã nghĩ kỹ chưa? Bước vào cánh cửa này rồi, đời này nàng chỉ có thể là người của ta."

Tiểu cô nương khờ, ngượng ngùng nói: "Chỉ có đời này thôi sao? Kiếp sau cũng vậy có được không?"

Vương Thư Hành cong khóe môi gật đầu, đồng thời che tai Khương Oanh đóng cửa lại trong tiếng gào khàn cả giọng của Trình Ý...

Khương Oanh vào Vương phủ, Trình Ý nghĩ nàng không sống được. Ai ngờ ngày nào Khương Oanh cũng ăn ngon ngủ kỹ, một lời không hợp là ôm một cái, hôn hôn phu quân tuấn mỹ của nàng một cái.

Về sau, nghe nói Nhị cô nương Khương gia mất trí nhớ kia, bây giờ là tâm can bảo bối của Nguyên Dương Vương, ngày nào cũng làm trời làm đất.

Trình Ý hối hận vì lúc trước đã cầu nguyện Khương Oanh đừng bao giờ nhìn mình nữa. Nhưng Nguyên Dương Vương lại ôm thê tử bé nhỏ của mình, nói: "Cám ơn ngươi đã để cho nàng về nhà."

Sau đó, Khương Oanh khôi phục trí nhớ muốn chạy. Người đàn ông cao lớn ôm lấy nàng, trêu tức cười khẽ: "Chiếm hời của bổn vương rồi, chạy thoát được sao?"

🆕 Chương Mới Nhất

📚​​ Danh Sách Chương

🎲 Có Thể Bạn Thích?