Ăn ngọt quen rồi cũng là một loại bệnh
Dư Duy bị cậu ghét bỏ cũng được hơn một năm rồi, từng nghe qua không ít lần Ôn Biệt Yến dùng giọng nói lạnh nhạt kêu tên anh. Thế mà mới có mấy hôm bị cậu gọi "anh" mà đã giật nảy mình lên, suýt thì cho rằng Ôn Biệt Yến đã khôi phục trí nhớ, trái tim nhỏ liên tục run run....
Chờ tí đã, có gì đó sai sai ở đây. Nếu Ôn Biệt Yến thật sự khôi phục trí nhớ rồi thì làm gì có chuyện mở lời chia tay cơ chứ, có mà trực tiếp đá anh luôn ý chứ ở đấy mà mở lời
Anh vỗ ngực nhẹ nhàng thở phào một hơi, lại nhớ tới chuyện đang cần giải quyết, giọng nói lắp ba lắp bắp: "Chia...chia tay?? Tại sao???"
"Anh còn hỏi tại sao? Anh chính là người biết rõ nhất khoảng cách của chúng ta đấy"
"?"
Dư Duy mơ hồ nhìn cậu, anh thì biết rõ quái gì cơ chứ? Anh chả biết cái gì cả, ngây ngô như tờ giấy trắng
Ôn Biệt Yến lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt cậu lúc bấy giờ vô cùng ảm đạm lạnh lẽo: "Không phải anh đã nói là chúng ta sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa sao? Không phải anh đã nói là mặc cho sau này có tốt nghiệp cấp ba rồi, thi đại học xong rồi cũng sẽ không buông tay em ra sao?"
"......"
"???!"
Dư Duy hít một hơi thật sâu.
Thi...thi gì cơ? Thanh Hoa!!!???
Anh nói mấy câu này bao giờ vậy? Lời hứa của Dư Duy trong mộng à?
"Không phải...Yến Yến, cậu bình tĩnh lại một chút. Cậu thực sự nghĩ tôi có thể đỗ Thanh Hoa được à? Nghe chả thực tế tẹo nào mà, phải không?"
Ôn Biệt Yến nhíu mày: "Thế sao lúc anh hứa với em anh lại không nhắc đến việc này?"
"Tôi..." Dư Duy nghẹn lời: "Cậu cứ coi như lúc ấy đầu óc tôi ngấm nước đi, Thanh Hoa à....chả ai dám cả...Nếu không thì chúng ta thương lượng một chút ha? Cậu thi vào Thanh Hoa, còn tôi thì thi vào một trường đại học nào gần đó?"
"Lúc ấy anh đã thề non hẹn biển với em như nào anh có nhớ không? Anh đã bảo nhất định anh sẽ làm được, còn nói do quá nhiều cặp đôi không thể thi chung trường mà chia tay, yêu xa quá đỗi khó khăn nên nhất định phải thi chung trường với em, cùng nhau đi học, cùng nhau tốt nghiệp..."
Âm điệu của Ôn Biệt Yến càng ngày càng thấp dần đi, gằn từng chữ một như khảm sâu vào tâm trí anh: "Vậy nên bây giờ anh đổi ý rồi, anh nghĩ rằng việc sau này chúng ta có học chung trường hay không cũng chẳng sao phải không?"
"Dư Duy, anh muốn chia tay em đúng không?"
Cậu mím chặt môi, trong ánh mắt bây giờ chỉ chất chứa đầy sự tang thương, cố chấp chờ đợi câu trả lời từ anh
Bé nai con với chiếc sừng mềm mại kia lại bắt đầu tìm cách đâm vào trong lòng Dư Duy
Anh muốn nói rằng bản thân mình thật sự không thể thi đỗ nổi Thanh Hoa, nhưng nhìn ánh mắt tang thương của cậu lại chẳng thế thốt ra nổi câu nào. Anh chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó anh lại phải lo lắng cho một lời hứa mà bản thân chẳng thể thực hiện nổi.
Thanh Hoa à...
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết 51 điểm môn Văn của anh thì đỗ Thanh Hoa bằng niềm tin
Nhưng bị Ôn Biệt Yến dùng ánh mắt nặng nề tràn đầy sát khí như vậy khiến anh không thể buông câu chối từ được, Dư Duy cảm giác như kiểu chỉ cần bản thân lỡ miệng nói "không" thôi thì nhóc con trước mặt anh sẽ khóc oà lên mất, sau đó sẽ liên tục mắng anh là đồ tra nam cặn bã.............
Mà Dư Duy cũng chẳng nghĩ đến tại sao phản ứng đầu tiên của mình khi Ôn Biệt Yến nhắc đến việc chia tay lại là sợ hãi, lại càng không nghĩ đến việc tại sao anh lại sợ chia tay nữa
Rồi, dẹp đi
"Ngoan nào, ai bảo muốn chia tay với cậu đâu." Dư Duy thỏa hiệp, giơ tay xoa xoa đầu cậu: "Nghĩ linh tinh"
Ôn Biệt Yến cảm nhận hơi ấm trên đầu mình, ánh mắt cũng dần nhu hoà lại, nhưng vẫn cố chấp hỏi anh thêm lần nữa: "Vậy điểm của anh..."
"Được được được, tôi hứa với cậu là sẽ chữa bài được chưa?"
Dư Duy thở dài, ngón tay quệt lên khoé mắt câu: "Đừng buồn, tôi nghiêm túc học hành là được chứ gì"
Hồi trước lúc nào cũng tìm cớ chọc người ta khóc, thế mà bây giờ có cơ hội lại chẳng nỡ ra tay
Thanh Hoa......
Kệ nó! Trước tiên là dỗ cậu ấy xong đã, Thanh Hoa gì gì đó tính sau
Buổi chiều hôm ấy thật sự là một buổi chiều hệt như địa ngục trần gian hành hạ Dư Duy mỗi khắc vậy, khiến anh mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần
Cả buổi chiều anh phải ngồi chữa câu sai, lại còn phải học thuộc thơ cổ nữa, sức cùng lực kiệt, tế bào não như thể đã chết hơn nửa rồi
Ôn Biệt Yến thấy Dư Duy thật sự nghiêm túc học hành, nỗi lo trong lòng dần buông lơi
Tất nhiên, cậu sẽ không nghĩ, càng không đồng ý chia tay với Dư Duy. Chỉ là cậu cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ rằng Dư Duy sẽ chẳng lo lắng gì cho tương lai của hai đứa, sợ rằng bọn họ sẽ giống như hàng ngàn hàng vạn cặp tình nhân ngoài kia, thời học sinh thề non hẹn biển bên nhau trọn đời trọn kiếp, thi đại học xong lại đường ai nấy đi, vĩnh viễn không tương ngộ.....
Cậu thực sự không muốn nghĩ đến ngày mà cậu và Dư Duy chia xa....
Cứ cho rằng cậu ích kỷ đi, nhưng tất cả cũng chỉ vì cậu quá thích Dư Duy mà thôi. Cho nên bất cứ chuyện gì có khả năng chia cắt hai người cậu đều cố gắng ngăn chặn cả.
Nhưng môn Văn của Dư Duy thật sự rất tệ, tệ đến mức khiến người khác còn phải nghi ngờ xem có phải anh đã sinh nhầm quốc tịch rồi hay không mà lại dốt Văn đến nhường này.
Không thể tiếp tục như này được...
Cậu phải tìm cách giúp Dư Duy cải thiện môn Văn của mình hơn mới được
Tiếng chuông tan học cuối cùng cũng vang lên, Dư Duy uể oải nằm bò ra bàn, cả thể xác lẫn tinh thần đều hao tổn cực mạnh
Ôn Biệt Yến cầm cặp đứng dậy, liếc vào ngăn bàn Dư Duy thấy anh vẫn còn mấy tờ đề chưa làm, nghĩ một hồi rồi chọc chọc vào lưng anh: "Anh ơi, nay bài tập nhiều lắm đấy, có muốn đến nhà em học không?"
"!" Dư Duy giật mình ngóc đầu dậy, chém đinh chặt sắt nhất quyết từ chối: "Không đi!"
Dư Duy vẫn còn nhớ mồn một cảnh tượng khủng khϊếp hôm trước đấy, nếu còn thêm một lần nữa chắc anh từ trần luôn mất.
"Tôi không đi đâu, thầy Vương bảo bài này cần phải tự mình làm. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không gian lận đâu."
Ôn Biệt Yến cũng không nghi ngờ gì, gật gật đầu bảo được rồi. Mà vừa hay tan học cậu cũng có việc cần phải làm, bây giờ cậu sẽ đến thư viện ở trung tâm thành phố kiếm xem có quyển đề luyện Văn nào phù hợp với Dư Duy không
Dư Duy vác cặp lên vai, hai người sóng đôi đến cổng trường rồi đường ai nấy về
Lúc anh chạy xe qua tiệm thuốc tự dưng nhớ đến mấy miếng dán chặn mùi của Ôn Biệt Yến ở trong túi dùng sắp hết rồi nên anh quay đầu xe lại, đỗ trên vỉa hè rồi đi bộ vào.
Chỗ này là tiệm thuốc gia đình mà lần trước hai người tìm được ở gần quán net, cô chủ quầy vẫn nhớ rõ mặt Dư Duy, mỉm cười bắt chuyện: "Bạn học nhỏ lại đến rồi à, mua gì đây?"
Trước lạ sau quen, mấy cái tình huống xấu hổ anh đều nghiệm qua hết cả rồi nên bây giờ Dư Duy vô cùng bình tĩnh tiếp nhận ánh nhìn của mọi người xung quanh
"Cháu đến mua miếng dán chặn mùi cho Omega."
Chủ quầy vừa cười vừa đáp lại: "Mua giúp bạn trai?"
Dư Duy thoải mái hào phóng gật đầu, mang đầy khí thế của bạn trai
"Tuổi trẻ tốt thật đó ~" Cô chủ bật cười cảm thán, cúi đầu kiếm trong tủ thuốc mãi mà không thấy gì, lúc ngẩng lên hai tay cô trống trơn: "Xin lỗi xin lỗi, hôm nay miếng dán chặn mùi không đến kịp nên không còn hàng mất rồi, có cần gấp lắm không?"
"Không có à..." Dư Duy cắn má: "Không sao, cháu cũng không gấp lắm, cho cháu lấy hai bình xịt cũng được."
"Được, vẫn là hương thuỷ mặc phải không?"
"Vâng."
Bên cạnh lọ thuốc được đựng trong bao ni lông là một chiếc bảng mã thanh toán, Dư Duy lấy điện thoại ra định quét mã QR chuẩn bị trả tiền thì từ đằng sau có bóng người đi tới, đứng bên cạnh anh
Dư Duy nghĩ rằng người này cũng muốn trả tiền nên dịch người sang bên cạnh một chút, bỗng dưng bên cạnh vang lên tiếng nói, giọng điệu vô cùng tuỳ tiện: "Sai rồi, mùi cậu ấy thích là bạc hà, không phải thuỷ mặc."
Dư Duy nhíu mày nghiêng đầu quay sang bên cạnh, đối phương nhìn có chút quen mắt, có lẽ là học chung trường nhưng anh không nhớ tên
"Cậu là?"
"Tôi là Hàn Việt, bạn của A Yến." Hàn Việt nói xong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cười cười bổ sung thêm một câu: "Giống cậu."
Hắn chỉ vào bình thuốc xịt trước mặt anh: "Cậu nên mua vị bạc hà thì tốt hơn, A Yến quen dùng mùi này rồi."
Dư Duy nghe cậu ta một câu cũng "A Yến", hai câu cũng "A Yến" vô cùng thân mật, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kì khó chịu, khoé miệng cứng đờ
Hàn Việt: "Không phải cái thích nào cũng bắt đầu từ thói quen à? Hơn nữa, nếu không thích thì sao lại thành thói quen được"
Dư Duy cảm thấy trong lời nói của Hàn Việt có ẩn ý, híp mắt: "Bạn học, tôi không biết cậu đang có ý đồ gì đây?"
Hàn Việt nhún vai: "Không có ý gì cả, chỉ là thuận miệng nói thôi, cơ mà cậu thật sự mua sai rồi. Mua sai mùi cho thuốc xịt hoặc thuốc ức chế đều có thể gây ra kích ứng, khó chịu với Omega."
Không khí bây giờ vô cùng căng thẳng, nồng độ mẫu thuẫn giữa hai Alpha dần tăng cao
Dư Duy không nói gì cả
Anh chỉ cúi đầu thanh toán tiền rồi cầm chiếc túi ni lông đựng thuốc xịt bên trong lên, nghiêng đầu liếc mắt về phía Hàn Việt, ánh mắt xẹt qua chút chán ghét: "Sửa lại một chút, tôi là bạn trai của Yến Yến, tất nhiên, tôi không giống cậu."
Khóe miệng anh nhếch lên tỏ ý khinh thường, còn cố tình gằn rõ hai chữ "Yến Yến": "Vả lại, thích hay không thì là chuyện giữa tôi và Yến Yến, nào có đến lượt người ngoài như cậu xen mồm vào?"
...
Về đến nhà, anh tìm chìa khoá rồi mở cửa ra, tuỳ tiện ném cặp vào sô pha. Dư Duy còn đang định ném luôn bản thân anh lên sofa nốt thì chuông điện thoại vang lên liên hồi.
Là điện thoại của Nhạc Lam
Dư Duy nằm ngửa trên sô pha, nhận cuộc gọi thoại
"Buổi chiều vui vẻ, đại mỹ nhân, có việc gì cần phân phó sao?"
"Buổi chiều vui vẻ, tiểu soái ca." Tiếng Nhạc Lam bật cười truyền đến đầu bên kia: "Tan học rồi?"
Dư Duy: "Đúng vậy, vừa về nhà xong, Nhạc mỹ nhân canh thời gian chuẩn thật đấy."
"À, mẹ bấm đồng hồ ý mà." Nhạc Lam nói: "Con trai mẹ dạo này sống thế nào, tốt không?"
"Ăn ngon ngủ ngon chơi cũng vui, trừ việc học lông ba lông bông ra thì gì cũng ổn cả."
Nhạc Lam ừ ừ hai tiếng, hỏi tiếp: "Vậy là tốt, đại soái ca nhà con đâu rồi? Có ở nhà không?"
"Ở sao được" Dư Duy với tay bứt một quả nho trong rổ, tọng thẳng vào miệng. Hương vị chua chua ngọt ngọt len lỏi khắp khoang miệng: "Ổng lại đi tu sửa chùa miếu ở vùng núi hẻo lánh, ước chừng cũng sắp được ba tháng rồi nên chắc cũng sắp về"
"Đã biết." Nhạc Lam xùy một tiếng: "Tên này từ trước đã vậy, lúc nào cũng ở dí bên đống gỗ, chẳng thèm về nhà chăm sóc vợ con gì cả......"
Lại bắt đầu.
Dư Duy tập mãi cũng thành thói quen, thuần thục mở ra loa ngoài rồi để điện thoại lên mặt bàn, đứng dậy vào phòng bếp lấy bình sữa chua, tiện tay lấy luôn bịch khoai tây gần đó mới ung dung về lại phòng khách. Tiếng oán than từ đầu bên kia điện thoại vẫn vang lên không ngừng.
Anh cảm thấy Nhạc Lam cũng đã đứng tuổi rồi mà sao vẫn cứ giống hệt mấy cô nương mới chập chững bắt đầu một cuộc tình ấy nhỉ? Đã biệt nữu lại còn thích giận dỗi, rõ ràng là biết Dư Thu đầu gỗ rồi mà vẫn như vậy. Thành ra sau khi ly hôn, anh lại là sợi dây chỉ duy nhất ràng buộc liên hệ giữa hai người lại.
"........Lúc nào cũng đến mấy nơi hẻo lánh đến chim còn chả thèm ỉa, quần áo thì chả mang theo, thời tiết trên núi thì ẩm ẩm ương ương. Cho anh ta đau họng chết đi."
"Kỳ mẫn cảm cũng mang nhầm thuốc cho bằng được.... À mà trong nhà còn thuốc ức chế đấy chứ, anh ấy có quên mang không?"
"Tiểu Duy, lúc con đi mua thuốc ức chế tiện thì mua hộ mẹ mấy lọ gửi cho anh ý luôn, tên đầu gỗ kia khéo khi dùng xong cũng chả biết đường đi mua cho mà coi."
"Nhớ phải mua mùi thảo dược đấy nhớ, mấy mùi khác anh ý dùng không quen, dễ bị kích ứng lắm......"
Hương thảo dược là mùi pheromone của Nhạc Lam
Tất nhiên, Dư Duy cũng biết Dư Thu chỉ ngửi được mùi pheromone của Nhạc Lam, mấy mùi khác mà cho ông ấy ngửi khéo lại loạn lên mất: "Được được được, tẹo con đạp xe đi mua nguyên một thùng cho ổng luôn."
"Không cần tận một thùng đâu, thuốc ức chế đắt lắm, nhỡ để hết hạn sử dụng thì phí mất."
Đầu bên kia có tiếng gõ phím, kèm theo nghề nghiệp hiện tại của Nhạc Lam thì có thể đoán chừng rằng hình như cô đang đi công tác
"Được được được, đại mỹ nhân muốn gì cũng được, con còn nhiều bài chưa làm lắm nên cúp máy đây ha."
Đột nhiên anh nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng kéo Nhạc Lam lại: "Ấy ấy mẹ chờ đã, chừng nào mẹ về thì qua nhà chơi tí đi? Ba con thỉnh thoảng lại mơ đến mẹ, cứ kêu thảm thiết mãi."
"Thật hay giả đấy, tên đầu gỗ kia cũng biết nằm mơ cơ à?" Nhạc Lam thầm nói không tin, nhưng ngoài miệng thì vẫn đáp ứng: "Ok, tháng sau mẹ về, muốn gì thì cứ bảo mẹ, được thì mẹ mua cho."
"Không thành vấn đề."
Dư Duy cúp máy, anh tuân theo mẫu mệnh ngoan ngoãn đi đặt một hộp thuốc ức chế hương thảo dược, địa chỉ là ngoại thành nơi Dư Thu đang tu sửa chùa miếu, nhanh nhất cũng phải ngày mai ngày kia mới đến được.
Vừa đặt mua xong thì bên dưới hiện lên đủ loại mùi hương của thuốc ức chế khác nhau, hoa hoè lắm loại
Chuyện khó chịu ban chiều bỗng dưng bị gợi dậy, Dư Duy nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, trong lòng vô cùng bực bội
Nhạc Lam biết rõ Dư Thu thích mùi thảo dược, thế tại sao anh lại không thể biết rõ rằng Yến Yến thích hương thuỷ mặc cơ chứ?
Hứ, thằng cha kia là ai mà dám mạnh miệng vậy cơ chứ? Dám cương quyết cho rằng Yến Yến không thích hương thuỷ mặc?
Mặt anh dần đen kịt lại, ngón tay lướt lướt lịch sử gọi thoại, tìm được một dãy số rồi trực tiếp bấm gọi, không chút do dự.
Lúc Ôn Biệt Yến nhận được cuộc gọi thoại của Dư Duy thì cậu đang ở thư viện trung tâm thành phố
Tài liệu ôn tập môn Ngữ Văn ở đây rất ít, lên lên xuống xuống một vòng rồi mới tìm được ba bốn cuốn gì đó, nội dung cũng gần tương tương nhau chẳng khác gì.
Giờ vẫn còn sớm nên cậu quyết định ra bàn xem câu hỏi nhỏ trong từng đề
Trong thư viện vẫn còn người đang đứng ở trước kệ đọc sách, Ôn Biệt Yến sợ mình nói to quá sẽ ảnh hưởng đấy người khác nên cậu đứng dậy chạy vào một góc của quầy sách nhi đồng rồi mới nhận điện thoại
"Anh ơi? Có chuyện gì à?"
"Yến Yến, cậu đang ở đâu vậy?"
Ôn Biệt Yến cúi đầu nhìn bộ đề trong tay mình, nghĩ rằng hôm nay anh còn mấy tờ đề chưa làm, quyết định tạm thời không nói cho Dư Duy biết chuyện cậu đang ở bên ngoài tìm đề luyện: "Em đang ở bên ngoài, đi chút rồi về ý mà, có chuyện gì sao? "
"Không có gì, chán quá nên gọi cho cậu thôi." Dư Duy dựng thẳng người dậy, tìm cách chuyển đổi chủ đề: "Với lại cậu còn miếng dán chặn mùi không? Tôi vừa mới ra tiệm thuốc mua mà không có, mai mới bán."
"Em vẫn còn mấy cái."
"Vậy lúc đi ra ngoài nhớ phải dán lên đấy, đừng có ngốc nghếch mà quên nữa thì phiền lắm."
Dư - bắt đầu hoá thân thành người cha dặn dò con cái – Duy ở đầu bên kia liên tục nhắc nhở khiến Ôn Biệt Yến có chút buồn cười: "Đã nhớ rõ"
Đầu bên kia ngừng lại một lúc lâu không nói gì tiếp, cũng không nói lời từ biệt, Ôn Biệt Yến không thúc giục anh, chỉ an tĩnh chờ Dư Duy nói tiếp.
"...À, ban nãy tôi đi mua miếng dán chặn mùi mà không bán nên tiện mua luôn cho cậu bình thuốc xịt."
"Ừm."
"Là....cái mùi hôm trước cậu chọn ý...là thuỷ mặc..." Giọng điệu Dư Duy có chút bối rối, hỏi thử cậu: "Cậu thích chứ?"
Ra là vì chuyện này nên mới gọi cho cậu à?
Thiếu niên ở góc nhỏ của kệ sách đang ôm bộ đề kia khẽ bật cười, ánh mắt long lanh như chứa hàng ngàn mảnh vụn của ánh sao, mặt cậu nghiêng nghiêng toát ra vẻ nhu hoà, đẹp hệt như bức tranh sơn dầu vậy.
"Thích." Cậu nghiêm túc trả lời câu hỏi của bạn trai: "Rất rất thích."
"Thiệt?!" Giọng nói trong trẻo từ đầu bên kia vang lên, xen lẫn chút hồ hởi đắc ý: "So với bạc hà thì cậu thích vị nào hơn?"
"Thích thuỷ mặc."
Ôn Biệt Yến đáp lại câu hỏi của bạn trai, tiện sửa luôn lỗi trong câu hỏi mà anh nói: "Không phải thích hơn, mà là thích nhất."
"Anh à, em thích pheromone của anh lắm."
.....
Lúc cậu cúp máy có một bóng người dần tiến đến
Là một Alpha có thân hình khá là cao lớn, đối phương đã đứng đợi Ôn Biệt Yến nói chuyện điện thoại cũng được một lúc rồi, đợi cậu nói chuyện xong mới bước đến, lễ phép chào hỏi: "Tới mua đề luyện hả?"
"Ừm." Ôn Biệt Yến gật đầu.
Đối phương nhìn trông rất lịch thϊếp, từ lúc nói chuyện đến giờ vẫn luôn giữ khoảng cách an toàn với cậu, cúi đầu nhìn bộ đề trong tay Ôn Biệt Yến, cười cười: "Bộ này không tồi lắm đâu, khoá dưới của tôi cũng dùng. Nghe nói thầy văn lớp họ thích cách phân bố bài học trong này lắm, lúc nào cũng đề cử bộ này hết"
"Vậy à?"
"Ừ."
Ôn Biệt Yến sờ bìa sách bóng loáng, nhớ tới người nào đó vừa rồi mới vội nói "Cậu về nhà sớm một chút, nhớ chú ý an toàn" đã cúp máy, khoé mắt khẽ cong cong, ánh mắt lại chất chứa vài vụn sao lấp lánh khiến đối phương ngẩn người ra
"Cảm ơn, hy vọng bạn trai tôi sẽ thích nó."