Chương 27: Chương 27

Edit: Qing Yun

Người ở đây không có ai ngờ rằng mèo Ragdoll đang ngoan ngoãn đột nhiên lại bộc phát ra sức lực kinh người, tránh thoát khỏi tay bác sĩ, sau đó phá cửa chạy đi.

Iwanaga Kotoko phản ứng lại trước cả.

Mèo của cô!

Cô chạy đuổi theo, trên đường người đến người đi, đã không thấy bóng dáng mèo đâu nữa.

“Iwanaga,” Fushiguro Megumi đi theo sau cô: “Chúng ta chia làm hai đường.”

“Ừ.”

Iwanaga Kotoko tìm một hồi lâu, dưới sự trợ giúp của yêu quái, cô quẹo vào trong một cái hẻm.

Vừa mới đi vào, mắt cô lập tức hoa lên vì bị đẩy mạnh vào bức tường phía sau.

Thiếu niên tóc đen hung ác nhìn cô, lửa giận như có thể hòa tan băng cứng.

“Iwanaga Kotoko.”

“… Dazai tiên sinh?!”

Hai mắt Iwanaga Kotoko sáng ngời.

Cảm giác vui sương đánh sâu vào ngực, niềm vui vì nhìn thấy người mà mình hằng đêm nhung nhớ như muốn tràn ra khỏi ánh mắt.

Cô vươn tay.

“Đây là thật sao?!”

Thế mà lại có thể nhìn thấy Dazai tiên sinh ở chỗ này!

Là niềm vui bất ngờ của trò chơi à?

Như là bị ánh mặt trời đâm phải, Dazai Osamu chớp mắt, loại vui mừng nayyf khiến cậu luống cuống, nhưng chỉ giây sau, cậu đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày.

“Cô đã biết từ lâu đứng không.”

“Biết cái gì?”

“Đừng diễn.”

“… Em nào có.”

Iwanaga Kotoko duỗi tay túm chặt góc áo Dazai Osamu, nhẹ nhàng lay động, làm nũng nói: “Dazai tiên sinh Dazai tiên sinh Dazai tiên sinh…”

Không có cách nào khác, không ngờ là sự thật, cô rất vui.

Đúng là ngay từ đầu cô không nghĩ đến vấn đề này, dù sao thì cũng rất thái quá.

Nhưng sau đó có rất nhiều dấu vết để lại.

Ví dụ như loại mèo đắt tiền như Ragdoll mà lại đi lạc ở ngoài thì rất kỳ lạ; cả chuyện phần lớn mèo đều sợ nước, tự mình chạy đi nhảy cầu càng hiếm thấy hơn.

Nói rõ ra thì không thú vị, cô cũng cố gắng phối hợp Dazai tiên sinh biểu diễn mà.

Nghĩ cách để Dazai tiên sinh tự xuất hiện không thú vị hơn sao!

Nhưng dù cô có làm thế nào thì chuyện “Biến thành người sống” vẫn không xảy ra.

Trong khi cô hoài nghi suy nghĩ “Dazai = Dazai tiên sinh” của mình, cô cũng tung ra chiêu cuối cùng.

Iwanaga Kotoko nghĩ, đột nghiên đồng tử chấn động.

— nếu Dazai tiên sinh tình nguyện bị tuyệt dục cũng không muốn bại lộ vậy chẳng phải cô đã tự tay chôn vùi hạnh phúc của mình sao?!

“… Đủ rồi.”

Dazai Osamu tránh đi, góc áo lập tức tuột khỏi tay cô.

Thiếu niên vung áo khoác xoay người bỏ đi.

Cô giống như không biết Dazai tiên sinh đang tức giận cái gì, nhưng cũng giống như cô biết cậu đang giận cái gì.

Có điều cái này không ảnh hưởng tới việc cô phát huy.

“Dazai tiên sinh—“

Iwanaga Kotoko nhảy lên ôm lấy cổ Dazai Osamu, cả người dính lên lưng cậu, bám lấy không cho cậu đi.

“Em rất nhớ anh!!”

“Dazai tiên sinh không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, anh có biết em lo lắng thế nào không, liên hệ thế nào cũng không được…”

Dazai Osamu yên lặng.

“Không phải cô có yêu quái à.”

Nhưng mà yêu quái có thời hạn.

Cô không thể liên hệ yêu quái ở thế giới hiện thực được.

Không có ai biết điều này cả.

Chơi trò chơi chính là để triệu hoán yêu quái trong trò chơi đến hiện thực và khôi phục ký ức.

Điều này tạm thời chưa cần nói.

“Có đôi khi yêu quái cũng không thể nắm bắt được hành tung của Dazai tiên sinh… Thật là, Dazai tiên sinh đừng coi em như kẻ cuồng theo dõi!”

Iwanaga Kotoko ngượng ngùng nói: “Dazai tiên sinh, nếu anh đã nhìn thấy cơ thể người ta rồi, còn làm chuyện như vậy, như vậy với em…”

“Tôi không thấy, cũng chưa làm gì cả.”

“Cái gì?!”

Sắc mặt Iwanaga Kotoko hoàn toàn thay đổi.

Như là sợ cô không tin, Dazai Osamu giải thích: “Phần lớn thời gian tôi đều mở hình thức tự động, không ở đây.”

Iwanaga Kotoko: “…”

Đậu xanh, thế giới lập tức không còn mày sắc.

Cô đau khổ làm nhiều như vậy là vì cái gì?

“Nhưng mà…”

Iwanaga Kotoko vùi mặt vào sau cổ Dazai Osamu, chóp mũi cọ nhẹ, sau đó vươn đầu lưỡi chạm nhẹ vào vùng da giữa tóc và cổ.

“Trên người Dazai tiên sinh có mùi kẹo sữa.”

Là cùng mùi với muối tắm của cô.

Ngẫm lại phản ứng của mèo lúc đó, sao có thể không phải Dazai tiên sinh.

Còn nghiêm trang muốn lừa cô.

Phản ứng của Dazai Osamu như là bị cô dọa sợ.

Cả người cậu cứng đờ, dùng sức kéo kẹo mạch nha trên người xuống, xong xuôi, cậu lùi về sau vài bước, tay che kín cổ.

Vì đề phòng cô đánh lén, lần này Dazai Osamu lựa chọn đứng đối diện cô, tiếng nói có sự run rẩy mất tự nhiên, tuy cậu có cố gắng che dấu nhưng vẫn nghe ra được.

“Cách xa tôi một chút.”

Iwanaga Kotoko cảm thấy có lẽ mình đã phát hiện ra cái gì.

Chẳng lẽ đây là vị trí nhạy cảm trong truyền thuyết?

“Nhớ tôi?” Dazai Osamu nói: “Không phải cô chơi rất vui vẻ à.”

“Không có…”

Iwanaga Kotoko không khỏi nhớ lại hành động mấy ngày nay—

Ví dụ như, kim ốc tàng kiều Geto Suguru.

Đấu trí đấu dũng với Gojo Satoru.

Kết bạn với mấy người Maki, Gấu Trúc và Okkotsu của trường Chú thật.

Thảo luận về hình xăm da^ʍ với Inumaki Toge.

Ăn ăn uống uống, thảo luận chuyện nuôi thú cung với Fushiguru Megumi.

A…

Hình như là rất vui vẻ.

“Dazai tiên sinh ghen ạ?”

Dazai Osamu cười nhạo, như là nghe được chuyện rất buồn cười.

“Ngủ với Chuuya vui không?” Cậu hỏi: “Tôi không biết cô đổi mục tiêu khi nào đấy.

Vừa lúc, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Iwanaga Kotoko ngẩn người.

“Cái gì mà ngủ với Chuuya?”

Dazai Osamu hơi nhướng mày.

Từ từ.

Iwanaga Kotoko bắt đầu suy nghĩ điểm không thích hợp.

Nhật ký cuộc gọi của cô không có Dazai tiên sinh, nhưng dáng vẻ của anh thì giống từng nhận được điện thoại, chẳng lẽ…

Cô lập gọi Hắc Bạch Phù Du Linh và Bạc Khuyển ngày hôm đó ra, uy hϊếp một hồi, cuối cùng các yêu quái cũng khai chuyện ngày đó.

… Oan uổng quá!

Iwanaga Kotoko lập tức kéo cổ tay áo Dazai Osamu.

“Tình cảm của em dành cho Dazai tiên sinh là toàn tâm toàn ý!”

Có lẽ Dazai tiên sinh cũng không tin trò đùa của yêu quái.

Anh nói như vậy, có phải cũng coi như biến tướng nói cho cô, rằng anh có liên hệ cô không?

Là vì ngày đó cô khóc lóc kể lể sao?

Thật là sự dịu dáng khó phát hiện đó Dazai tiên sinh, cách làm cũng thiếu tự nhiên, may mà cô thông minh.

“Ai, công lực của các cậu vẫn chưa đủ.”

Iwanaga Kotoko ngồi xổm xuống, trong khi đó cô vẫn lôi kéo Dazai Osamu để tránh cho cậu chạy trốn.

“Chuuya tiên sinh sao có thể nói mấy lời này.”

“Nào, tôi dạy các cậu, nếu là Chuuya tiên sinh thì sẽ nói thế này, ‘Kotoko, có sướиɠ không, thể lực của tôi tốt hơn con cá thanh hoa kia nhiều đúng chứ’… Á, đau quá”

Iwanaga Kotoko che đầu, nước mắt lưng tròng lên án.

“Dazai tiên sinh, anh đánh em chẳng lẽ không lòng anh không đau à?!”

Cậu căn bản không dùng lực có được không.

“…”

Dazai Osaumu đỡ trán, thở một hơi thật dài, thật dài.

Giấu kín bản thân trong lớp ngụy trang không chút sơ hở, tự do giữa dòng đời, lạnh nhạt nhìn thế gian, thậm chí đến tay cũng lười động.

Vốn nên như thế.

— Tại sao bây giờ lại thành cái dạng này?

Iwanaga Kotoko không vui.

“Không phải, Dazai tiên sinh, anh than thở như vậy là sao? Không phải nên vui mừng khi nhìn thấy em à?”

“Iwanaga—“

Fushiguro Megumi xuất hiện ở đầu hẻm.

“Không sao chứ?!”

Nhìn hấy Iwanaga Kotoko, cậu ấy thở phào một hơi, sau đó cảnh giác nhìn Dazai Osamu.

Con chó ở bên chân cậu sủa như điên với Dazai Osamu.

Dazai Osamu chậc một tiếng.

“Tôi ghét chó nhất.”

Iwanaga Kotoko thân mật kéo tay Dazai Osamu: “Fushiguro, giới thiệu với cậu, đây chính là ạn trai tôi, Dazai Osamu.”

Dazai Osamu tránh ra.

“Không phải.”

Fushiguro Megumi đi tới, âm thầm che ở trước mặt Iwanaga Kotoko.

Cậu ấy không vui vì hành động của Dazai Osamu, nhưng vì không muốn làm cô mất mặt nên không nói.

Cho dù bị ngăn cản, Iwanaga Kotoko cũng ngửi được mùi thuốc nổ trong không khí.

“Iwanaga,” Fushiguro Megumi đưa lưng về phía cô: “Chúng ta tìm mèo tiếp đi.”

“emmmm…”

Nói cái gì, thật ra mèo đang ở trước mặt cậu à?

Mặt đất đột nhiên rung động.

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện.

“Chú linh đặc cấp… Tại sao?!”

“Iwanaga, mau rời khỏi đây.”

Cậu ấy lập tức kéo Iwanaga Kotoko chạy đi.

Gần như cùng một lúc, Iwanaga Kotoko cảm giác một cánh tay khác của mình cũng bị người kéo.

???

Hai thiếu niên đối mắt nhau.

Tia lửa bắn ra khắp nơi.

“Buông tay.”

Fushiguro Megumi lạnh lùng nói.

“Người buông tay là cậu mới đúng.”

Nụ cười của Dazai Osamu trở nên âm u.

“Anh có tư cách gì mà nói như vậy,” Fushiguro Megumi luôn bày ra cái vẻ người sống chớ gần, nhưng trên thực tế cậu cũng không dễ chọc: “Nhớ không nhầm thì vừa rồi anh đã từ chối Iwanaga.”

Sắc mặt Dazai Osamu đen đến độ có thể tích mực.

Iwanaga Kotoko:???

Hay lắm, tôi có thể chạy trước được không?

Cô lôi kéo hai người chạy ra khỏi hẻm nhỏ.

“Iwanaga, dẫn nó tới chỗ ít người, ở cạnh đây có một công viên,” Fushiguro Megumi hỏi: “Chân cô có thể chịu được không?”

Nói xong, cậu ấy vươn tay muốn cõng cô.

Iwanaga Kotoko bỗng nhiên bị một lực kéo lên—

Cô rơi vào ôm cái ôm ấm áp.

Đối phương ôm cô lên, một tay đỡ sau lưng cô, một tay vòng qua đầu gối.

“… Quả nhiên tư thế này là thân mật nhất.”

Sau khi sửng sốt vài giây, Iwanaga Kotoko không khỏi cảm khái, đồng thời duỗi tay ôm cổ Dazai Osamu.

Còn phải chờ người khác kí©h thí©ɧ nữa, thẳng thắn ngay từ đầu không phải tốt hơn sao Dazai tiên sinh.

“… Bây giờ là lúc nói những lời này à.”

Khi Dazai Osamu nói chuyện, cô có thể cảm nhận được sự chấn động của ngực cậu.

“Bằng tiểu quỷ kia, hẳn là không thể tiêu diệt loại chú linh đặc cấp này được.”

Fushiguro Megumi không vui tặc lưỡi.

Iwanaga Kotoko nhỏ giọng nói: “Em có thể để hệ thống ra tay, hoặc là…”

“Không cần.”

Dazai Osamu bỗng nhiên đi chậm lại.

“Dazai tiên sinh?”

“Không cần lo lắng.”

Dazai Osamu đặt cô xuống đất, áo khoác đen vung lên, che kín cô trong lòng mình.

Tầm mắt trở nên tối tăm, chỉ nghe được tiếng kêu nôn nóng của Fushiguro Megumi, cùng với tiếng gào rống của chú linh đột nhiên im bặt.

Đến khi Dazai Osamu buông tay ra, Iwanaga Kotoko chỉ nhìn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của Fushiguro Megumi.

Cậu ấy nhìn chằm chằm Dazai Osamu.

“Anh… Rốt cuộc Anh là ai?”

“Cậu cũng thấy rồi,” Dazai Osamu nhún vai: “Một người bị cô nhóc này dây dưa không bỏ.”

“Này—“

….

Sau khi tạm biệt Fushiguro Megumi, Iwanaga Kotoko lôi kéo Dazai Osamu rời đi.

“Dazai tiên sinh, em có một chuyện muốn nhờ.”

Dazai Osamu như là iết cô muốn nói gì.

“Không được.”

Cô không để ý lời Dazai Osamu nói, hai tay xoa mạnh, trong đầu đã có cả tá hình ảnh không thể miêu tả.

“Anh có thể tự do thay đổi trạng thái giữa người và mèo đúng không? Anh có thể… Biến thành người, nhưng để lại tai mèo và đuôi không?”

Hì hì, hì hì…

“… Suốt ngày cô suy nghĩ cái gì vậy hả?”

Dazai Osamu rảo ước nhanh hơn.

“Dazai tiên sinh chờ em với!”

Iwanaga Kotoko vội đuổi theo: “Lại nói tiếp, Dazai tiên sinh có nhớ em không?”

“Không nhớ.”

“Dazai tiên sinh, cho anh một cơ hội sắp xếp lại câu trở lời lần nữa, nếu không anh sẽ mất đi em.”

“Không nhớ.”

Đáng giận.

“Em muốn làm loạn, em thật sự muốn làm loạn.”

Dưới sự ồn ào của Iwanaga Kotoko, Dazai Osamu dừng bước, cậu thơ dài bất đắc dĩ.

Bóng râm phủ xuống trước mặt Iwanaga Kotoko, sau đó tóc cô bị xoa mạnh một cái.

“Dazai tiên sinh, tóc em sẽ bị rối mất!”

Dazai Osamu thu tay, tiếp tục đi về phía trước.

Iwanaga Kotoko sửa lại mũ, cô nhỏ giọng lẩm ẩm, nỗ lực bỏ qua nhiệt độ trên mặt đang tăng lên: “Thật là… Cho rằng như vậy thì có thể lừa cho qua chuyện sao.”

Cô không hỏi Dazai Osamu đi vào thế giới trò chơi như thế nào.

Có thể là trò chơi được bán ra.

Nhưng trước đây cô đã tìm hiểu, biết trò chơi này chưa có ở thành phố.

Như vậy chỉ có một khả năng, đó là vì một lý do nào đó Dazai tiên sinh đã đến nhà cô, sau đó lấy đi tư liệu về trò chơi.

Bọn họ đều biết rõ trong lòng nhưng không nói ra.

Trên đường về nhà, Iwanaga Kotoko nói liên mồm.

“Dazai tiên sinh, nếu đã đến rồi thì em sẽ không để anh đi, giúp em hoàn thành nhiệm vị đi, em muốn lấy được phần thưởng của trò chơi”

“Có cảm giác cùng nhau hưởng tuần trăng mật trong thế giới trò chơi.”

Cô ấn vân tay mở khóa.

“Dazai tiên sinh, anh cứ yên tâm đi, cho dù trong trò chơi có nhiều trai đẹp thế nào em cũng an phận lắm! Em không làm chuyện chân đạp nhiều thuyền kim ốc tàng kiều đâu.”

“Ừ.”

Dazai Osamu trả lời có lệ, đồng thời chỉ tay vào phòng.

“Vậy anh ta là ai?”.