Tạ Lăng khế nheo mắt lại, anh nhanh chóng đẩy tay Ôn Tử Nhiên ra rồi bước nhanh đến trước mặt Phó Minh Thành.
Người đàn ông chắc chắn đã nghe thấy hết những gì mà Ôn Tử Nhiên vừa nói, lúc này, đầu hắn hơi cúi xuống, nhưng từ góc nhìn của Tạ Lăng, anh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của hắn.
Anh cẩn trọng hỏi: “Anh xuống từ khi nào vậy?"
Thành thật mà nói, mặc dù Tạ Lăng đã biết Phó Minh Thành bị mất trí nhớ từ trước rồi, cũng bởi một phần hắn là người cực kỳ nhạy cảm với thế giới bên ngoài do chấn thương thời thơ ấu nữa, nhưng có chết anh cũng không bao giờ nghĩ rằng Phó tiên sinh lại có thể... mong manh dễ vỡ tới như thế.
"Lăng Lăng."
Người đàn ông trước mặt anh cất giọng khàn khàn kêu tên của anh, giọng hắn run run giống như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
Ấn tượng của Phó Minh Thành ở trong tâm trí của Tạ Lăng phần lớn đều là ở buổi hẹn hò ngoài ý muốn đó. Lần đó gặp mặt Phó tiên sinh toàn bộ đều là một bộ dạng cực kỳ lãnh đạm, lời nói ra cũng đặc biệt ít, khắp người đều là bộ dạng tinh anh của xã hội, so với bộ dáng tủi thân lúc này hoàn toàn giống như hai người khác nhau vậy.
Giống như một con chó sữa nhỏ vừa mới sinh ra đã bị mẹ nó bỏ rơi, nó cố loạng choạng đi tìm một nơi ấm áp để trốn.
Tự nhiên thấy xót xa lạ thường!
Tạ Lăng thật sự nhịn không nổi, anh duỗi tay xoa xoa đầu của vị Phó tiên sinh này, "Cậu ấy nói bậy đấy, chúng ta không cần phải để ý đến cậu ấy."
Anh cẩn thận dỗ dành Phó Minh Thành rồi nắm tay hắn dắt lên lầu, nhưng có lẽ anh không hề nhìn thấy được ánh mắt thâm trầm như u đàm của hắn, ánh mắt ấy nhìn anh có chút mờ mịt lại có khắc chế, sóng tình mãnh liệt từ dưới đáy mắt dần dần chút một hiện lên, giống như muốn đem anh nuốt chửng hoàn toàn.
Phó Minh Thành lặng lẽ nắm chặt lấy tay của Tạ Lăng.
Lăng Lăng đối xử với hắn thật tốt, hắn không nên đòi hỏi nhiều hơn thế... Lăng Lăng đối xử với hắn thật tốt, nhưng hắn lại muốn càng nhiều hơn thế. Tạ Lăng đưa Phó Minh Thành về phòng, sau đó cưỡng chế đẩy người xuống giường, rồi thản nhiên hỏi hắn: "Còn đau đầu không?"
Anh đưa Phó tiên sinh trở lại phòng, thứ nhất là để tránh mặt Ôn Tử Nhiên, thứ hai là vì vết thương trên tay hắn đã đến giờ phải đổi thuốc thay băng rồi.
Tạ Lăng ngồi bên cạnh mép giường, nhẹ nhàng gỡ băng gạc ở trên cổ tay của vị Phó tiên sinh kia.
Phó Minh Thành ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Tạ Lăng, trong đầu óc hắn hoàn toàn chỉ có hỗn loạn, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.