Chương 48

Phòng bếp cháy đen nhanh chóng bị đẩy ngã, một gian bếp cao lớn và càng chắc chắn hơn được dựng lên ở chỗ cũ.

Ngày xây xong phòng bếp mới Lý Thước mua gà nướng tới ăn mừng khánh thành.

Không ai nhắc đến vụ cháy lúc trước nữa, chỉ có Thẩm Châu Hi vẫn thường tự trách bản thân ở trong lòng.

Mỗi khi Lý Vụ đi sớm về trễ Thẩm Châu Hi đều sẽ sầu lo mà nhìn bóng dáng hắn: hắn vẫn đi làm trai lơ, vậy phải làm sao đây.

Nàng cũng muốn trực tiếp mở miệng nói với Lý Vụ, khuyên hắn từ bỏ nghề này nhưng mỗi khi đón ánh mắt hắn thì những lời nàng đã chuẩn bị trước lại tắc ở cổ họng. Nàng đỏ mặt, không sao nói ra câu: “Ngươi đừng làm trai lơ nuôi ta nữa.”

Một ngày này Lý Vụ lại ra ngoài từ lúc trời còn chưa sáng.

Thẩm Châu Hi rửa mặt xong cũng không ăn sáng mà ngồi dưới cây hoa quế than ngắn thở dài, không biết phải làm thế nào cho phải.

Lúc trước đồng ý giả thành thân nàng không nên đưa ra điều kiện gì mà kiếm tiền nuôi gia đình —— nhìn xem nàng đã bức Lý Vụ thành cái dạng gì đây! Nếu nàng muốn Lý Vụ quay về con đường chính đạo thì chỉ khuyên hắn đổi nghề hẳn là không được. Trong nhà nhiều người muốn ăn cơm như thế nên việc cấp bách vẫn là phải kiếm tiền mới được.

Nói đến nói đi vẫn là tiền.

Việc viết hộ thư từ nàng không kiếm được rồi, vậy trên người nàng còn kỹ năng nào có thể dùng để đổi tiền đây?

Thẩm Châu Hi nghĩ rồi lại nghĩ sau đó nhớ tới chuyện mình và Phó Huyền Mạc từng cùng nhau hợp lực chế tạo hoa tiên (giấy viết thư).

Dù là những người nông dân không biết chữ, cả đời cũng sẽ có một lần phải thư từ qua lại. Lúc viết thư nhất định phải có giấy viết thư, người khí khái cũng thế. Gia cảnh và phẩm vị của một người thế nào chỉ cần nhìn giấy viết thư là có thể thấy được một hai.

Thẩm Châu Hi từng chế tác hoa tiên vì thế rất nhiều mẫu mã xinh đẹp tinh xảo đều khắc trong đầu nàng. Nàng tin tưởng bản thân mình có thể làm ra được.

Tuy cái này kém tác phẩm của đại tác gia nhưng để bán ngoài chợ thì hẳn đã đủ.

Thẩm Châu Hi nghĩ đến cái gì thì lập tức làm cái đó. Nàng hưng phấn ra cửa, lập tức đi tới cửa hàng bán giấy bút duy nhất trên trấn.

Chưởng quầy Hà Liễu Đường thấy nàng thì mặt già cười đến nở hoa.

“Lý nương tử tới rồi à, hôm nay ngài muốn mua cái gì? Nửa xe giấy Tuyên Thành kia dùng hết rồi ư?”

“Ta muốn nhìn xem trong tiệm có những loại giấy viết thư nào.” Thẩm Châu Hi nói.

Dựa vào nửa xe giấy nên nàng đã trở thành khách hàng quan trọng của Hà Liễu Đường, chưởng quầy không nói hai lời đã dọn hết đống giấy viết thư trong tiệm ra rồi nhiệt tình dào dạt mà giới thiệu cho nàng đặc sắc của mỗi loại.

Thẩm Châu Hi hiểu rõ về đống giấy viết thư này hơn chưởng quầy kia nhiều, nàng không đợi ông ta giới thiệu xong mà chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn trúng một loại giấy viết thư màu phỉ thúy.

Lúc này nàng đã hiểu chuyện hơn nên không hề lập tức đồng ý với giá mà chưởng quầy đưa ra. Sau khi cò kè mặc cả nàng cứ vậy giảm giá từ 5 lượng một tệp xuống còn 1 lượng một tệp.

Chưởng quầy của Hà Liễu Đường trừng mắt nhìn nàng, giống như lần đầu tiên gặp nàng vậy.

Thẩm Châu Hi hỏi: “Chỗ này có mực thủy yên không?”

“Có, nhưng mực này giá cả rẻ, màu nhạt nên dùng không tốt lắm, ta cho ngươi xem cái này……”

“Ta muốn mực thủy yên.” Thẩm Châu Hi nói: “Lấy hai khối cho ta.”

Chưởng quầy không tình nguyện đưa cho nàng hai khối mực. Thẩm Châu Hi mang theo đồ rời khỏi Hà Liễu Đường về nhà.

Tới nhà rồi Lý Vụ vẫn chưa về. Nàng bỏ gói giấy trên bàn sau đó mở ra, dọn bút mực và cẩn thận nghiên cứu khối mực.

Mực thủy yên giá rẻ, màu mực nhạt nhẽo. Nếu bàn về giá cả thì mực đá bồ tát còn rẻ hơn nó, nếu bàn về màu đen thì mực nhựa thông còn rõ hơn nó. Ưu thế duy nhất của mực thủy yên chính là mùi mực thanh đạm, viết chữ xong hong gió thì gần như sẽ không để lại mùi gì.

Thẩm Châu Hi muốn chính là cái màu nhạt nhẽo cùng với việc nó không để lại mùi. Nếu muốn tạo ra hoa tiên từ đầu thì phải đánh mực, nhuộm màu, kẻ viền, nàng chỉ biết công đoạn chứ không biết bí quyết tỉ mỉ. Nay có mực thủy yên thì nàng có thể đi lối tắt tốn ít sức hơn.

Lối tắt ấy chính là tự tay vẽ từng tờ giấy một.

Thẩm Châu Hi lau sạch mặt bàn sau đó bắt đầu vẽ một tờ hoa tiên với hoa văn đơn giản mà nàng nhớ được. Nàng nghiêm túc cầm bút vẽ, vì đây là tờ hoa tiên đầu tiên nên nàng vẽ cực kỳ nghiêm túc, sợ một khi không cẩn thận giấy viết thư sẽ bị hỏng thì rất phí.

Mỗi tờ này đều dùng tiền Lý Vụ bán…… Thôi không nói tới thì hơn.

Vất vả lắm Thẩm Châu Hi mới vẽ xong một tờ mà không sai gì, không đợi khô mực nàng đã gấp không chờ nổi mà gấp góc giấy lại sau đó mang theo sản phẩm mới ra lò đi tới trong viện.

Ánh mặt trời óng ánh xuyên qua giấy viết thư màu phỉ thúy, chiếu rọi núi non trùng điệp nối liền. Sắc mực thủy yên nhạt nhẽo phác họa ra hình dáng núi non có đậm có nhạt, như mây lại như khói. Người nào nhìn thấy cũng công nhận đây là một cảnh núi non sinh động hoạt bát.

Thẩm Châu Hi cảm thấy rất vừa lòng nhưng nàng lo lắng đây chỉ là cái nhìn của mình. Nàng nghĩ nghĩ sau đó quyết định mang theo tờ hoa tiên này đi tìm Chu tẩu.

Chu gia cách Lý gia không xa, lúc tờ hoa tiên trong tay Thẩm Châu Hi khô thì căn nhà nhỏ của Chu gia cũng đã xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng bước chân nhanh hơn, cách rào tre nàng nhẹ nhàng gọi tên Chu tẩu. Mới vừa gọi tiếng đầu tiên thì giọng nói sang sảng của Chu tẩu đã vang lên trong sân. Bà ấy gần như không chờ nổi đã đi tới mở cửa.

Chu tẩu cầm một cái áo đã làm được một nửa trong tay, vừa thấy nàng bà ấy đã nở nụ cười. Trong cái sân nhỏ phơi một loạt quần áo màu thâm, trên giàn bên góc có phơi một cái chăn đơn thật dài, giữa sân là một băng ghế nhỏ, một thau quần áo, ván giặt đồ và vài bộ quần áo của nam tử. Mùi đậu tắm tràn khắp sân.

“Chu tẩu tử đang bận ư? Bằng không ta……”

Thẩm Châu Hi còn chưa nói dứt lời thì Chu tẩu đã cười và kéo nàng vào sân.



“Đều là mấy việt lặt vặt thôi, vội cái gì chứ? Ngươi tới làm gì vậy, có cái gì cần ta giúp à?”

“Ta muốn nhờ tẩu nhìn hộ cái này.” Thẩm Châu Hi lấy hoa tiên nàng vẽ đưa cho bà ấy xem rồi thẹn thùng hỏi: “Tẩu cảm thấy cái này giá bao nhiêu tiền?”

Chu tẩu nghe vậy thì nhìn hoa tiên.

“Cái này…… Chờ ta buông cái này đã, tránh làm bẩn giấy của ngươi.” Chu tẩu tử vội vàng để món đồ trong tay lên một cây gậy trúc phơi đồ sau đó đi về lau lau hai tay lên người rồi mới đón lấy tờ hoa tiên kia, tỉ mỉ nhìn dưới ánh mặt trời.

“Giấy viết thư này đẹp quá, ngươi mua ở chỗ Hà Liễu Đường sao?” Chu tẩu lộ ra biểu tình kinh ngạc rồi cảm thán nói: “Một tờ này so với một tệp giấy trắng còn đắt hơn đúng không?”

Thứ giấy rẻ nhất trong Hà Liễu Đường là nhứ giấy —— cũng chính là xí giấy trong miệng Lý Vụ nhưng một tệp cũng mất 600 văn rồi.

Nếu một tờ hoa tiên có thể bán 600 văn thì Thẩm Châu Hi đã cực kỳ vừa lòng. Một ngày nàng ít nhất có thể vẽ 10 tờ hoa tiên như thế này, một tờ 600 văn, 10 tờ chính là năm lượng bạc. Cái này so với viết thư hộ thì kiếm nhiều hơn bao nhiêu.

Chỉ tiếc là nàng không thể để lộ thân phận, nếu không một tờ hoa tiên do chính tay Việt Quốc công chúa chế tác có bán ngàn lượng cũng không đủ hàng mà bán.

“Ta cũng không biết có thể bán bằng giá một tệp giấy trắng hay không.” Thẩm Châu Hi ngượng ngập nói: “Đây là hoa tiên mà ta tự vẽ.”

“Đây là ngươi vẽ?” Chu tẩu kinh hô một tiếng sau đó lại nhìn tờ hoa tiên, ánh mắt càng thêm kinh ngạc: “Ngươi không chỉ thêu thùa xuất sắc mà tay nghề vẽ tranh cũng thật quá tốt!”

Lần trước nàng tặng túi thơm dịp Đoan Ngọ Lý Vụ đã nhắc mãi nếu ai biết hắn thêu túi thơm thì hắn gϊếŧ kẻ đó diệt khẩu. Vì thế Thẩm Châu Hi cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười lảng tránh không nói gì.

“Ta muốn bán cái này cho Hà Liễu Đường, nếu được ta có thể kiếm chút tiền trợ cấp trong nhà.”

“Ngươi muốn đi ra ngoài làm buôn bán sao?” Chu tẩu muốn nói lại thôi: “Lý huynh đệ có biết không?”

“Hắn biết.” Thẩm Châu Hi gật gật đầu.

“Hắn không ngăn cản ngươi?”

Thẩm Châu Hi kể lại đúng thái độ của Lý Vụ, Chu tẩu nghe xong thì thần sắc phức tạp sau đó lắc đầu nói: “Nếu tướng công nhà ngươi đã không có ý kiến thì ta cũng không nói cái gì. Hoa tiên này đẹp lắm, Hà Liễu Đường hẳn sẽ mua nhưng ngươi phải cẩn thận không bị ông ta ép giá đó.”

Thẩm Châu Hi vui vẻ cười đáp: “Ta sẽ cẩn thận! Đa tạ Chu tẩu tử tham mưu cho ta, nếu bán được hoa tiên này ta nhất định sẽ mời tẩu ăn cơm!”

“Là tự tay ngươi làm cơm à?” Chu tẩu cười nói: “Đừng giống lần trước thiêu mất nhà bếp nhé.”

Thẩm Châu Hi ngượng ngùng nói: “Tẩu tử đừng giễu cợt ta, chuyện lớn như thế khiến ta mỗi lần nghe thấy vẫn còn đỏ mặt đó.”

“Ngươi ấy, phải học nấu cơm đi, Lý Vụ nhà ngươi ra ngoài bận bịu cả ngày trở về có thể ăn cơm canh nóng thì chẳng phải hắn sẽ càng thấy ngươi tốt à?” Chu tẩu cười nói: “Chờ ngươi rảnh lại tới chỗ ta đi, ta sẽ dạy ngươi mấy món tủ, ngươi……”

Chu tẩu còn chưa dứt lời thì bên ngoài rào tre đã vang lên tiếng đập cửa.

“Nương! Mau mở cửa cho con!” Giọng Chu Tráng vang lên bên ngoài.

Thẩm Châu Hi và Chu tẩu liếc nhau sau đó bà ấy nhíu mày nói: “Tên oan gia này lại trở về tống tiền, nếu ngươi có việc khác thì đi về trước đi.”

Thẩm Châu Hi cũng không muốn tiếp xúc với Chu Tráng nên đồng ý ngay.

Sau khi Chu tẩu mở cửa nàng cúi đầu hơi thấp mà vòng qua tên kia rồi đi ra ngoài.

Chu Tráng nhìn bóng dáng nàng rồi nói thầm: “Rõ ràng hắn muốn tìm quốc sắc thiên hương, vì sao……”

Vẻ mặt Chu thị lạnh lùng nói: “Ngươi còn dám nhìn nữa thì cẩn thận Lý Vụ móc mắt ngươi ra đó.”

Chu Tráng thấy khó chịu, hận bà luôn mang Lý Vụ ra áp chế hắn nhưng dù vậy hắn cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Thái độ của hắn khác thường, thân thiết ôm cánh tay mẹ mình rồi kéo bà vào trong nhà.

“Nương, ngài nói gì con cũng nghe, ngài không muốn con tiếp xúc với Lý nương tử thế nên con cũng chẳng nói với nàng ta lời nào! Nương, con nghe lời ngài như thế, chẳng lẽ ngài không thương cho con ư?”

“Trong nhà không có tiền!” Chu thị đột nhiên rút cánh tay ra mắng: “Ngươi đến chỗ khác mà lấy tiền!”

“Nương! Ngài là mẹ con! Ngoài ngài ra con còn biết đi đâu lấy tiền đây?” Chu Tráng nói.

“Ngươi nhìn cái nhà này xem, sạch tới độ chuột cũng không thèm ở! Làm gì có chỗ nào moi được tiền cho ngươi đánh bạc?” Chu thị tức giận mắng.

“Con không đánh bạc!” Chu Tráng lập tức quỳ xuống lôi kéo cánh tay bà thề thốt: “Nương, con thật sự không đánh bạc! Ngài tin con lần này đi, nếu con lại đánh bạc thì con không phải là người và sẽ phải xuống 18 tầng địa ngục, không được chết tử tế. Con ——”

“Đủ rồi!” Chu thị tức giận đánh gãy lời hắn: “Ngươi đang trù ngươi hay trù ta? Nếu ngươi thật sự biết hối cải thì phải sống cho ra dáng để ta xem, đừng để ta nghe lời đồn ngươi trộm cắp khắp nơi!”

“Nương, con đều nghe ngài! Trước kia là con quá mức khốn nạn, từ nay về sau còn đều nghe lời ngài!” Chu Tráng nói: “Hiện tại con thật sự biết sai rồi, nếu ngài không tin con thì con móc tim mình ra cho ngài xem nhé!”

“Ngươi đừng có chỉ nói không làm, rốt cuộc ngươi có hối cải hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi sau này mới được!” Tuy lời bà nói thế nhưng thần sắc cũng đã ôn hòa hơn, Chu Tráng lôi kéo tay mà bà cũng không giãy giụa.

“Nương, con cũng muốn có tương lai, nhưng khả năng con không có về sau nữa……” Chu Tráng nắm tay bà, nước mắt bỗng nhiên chảy xuống.

“Sao ngươi lại nói lời này?” Chu thị nhíu mày hỏi.

“Con thiếu sòng bạc một khoản tiền lớn, nếu không trả thì bọn họ sẽ gϊếŧ con……” Chu Tráng khóc lóc nói: “Nương, con muốn làm lại cuộc đời, ngài giúp con một lần này đi……”

Chu thị lập tức biến sắc, hất cánh tay hắn ra trợn mắt giận dữ mắng: “Ngươi quả nhiên lại trở về lừa tiền!”



“Không phải! Nương! Con thật sự không có ý đó, lần này là thật, ngài không giúp con thì con sẽ không toàn mạng đâu —— nương, nương!” Chu Tráng ôm lấy chân Chu thị mà khóc lóc thê lương.

Chu thị giận dữ tát cho Chu Tráng một cái. Thân thể miệng cọp gan thỏ của hắn lập tức ngã qua một bên.

“Ta sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu! Ngươi muốn làm lại cuộc đời thì nương sẽ ủng hộ, bởi vì trước sau ngươi vẫn là con ta! Xương cốt đánh gãy còn dính thịt, đây là sự thật đời này ta không thể thay đổi! Nhưng nếu ngươi lại muốn lừa tiền của ta thì không có khả năng! Bởi vì nương không thể chỉ nghĩ tới ngươi, mà còn phải nghĩ tới cha và anh ngươi nữa!”

Chu thị nói xong lập tức bước vào trong buồng, Chu Tráng bò lên sau đó lảo đảo đuổi theo nhưng bà đã khóa cửa. Hắn liều mạng đẩy nhưng Chu thị cũng đè ở cửa gỗ nên hắn không thể dùng sức đẩy cửa được.

Chu Tráng ở ngoài cửa khóc hô vài tiếng, mãi đến khi xác định thật sự không thể lấy được tiền từ chỗ Chu thị thì hắn mới thất hồn lạc phách mà rời khỏi nhà.

Hy vọng có thể lấy được tiền từ nhà đã tan biến, Chu Tráng có khóc cũng vô dụng. Hắn lấy tay áo xoa xoa nước mắt sau đó mờ mịt đi về phía trước, cả người thất thần tiều tụy, sau đó lại mắng không ngừng.

Chờ đến khi hoàn hồn hắn mới phát hiện mình lại đang đi về phía sòng bài.

“Không thể đi sòng bạc…… Không thể đi……”

Hắn sợ tới mức giật mình rồi vội vàng xoay người.

Nhưng đã muộn rồi.

Mấy kẻ cao lớn lập tức vây quanh hắn, bọn họ đều là những kẻ đi theo Hồ Nhất Thủ mà hắn đã nhìn thấy ở sòng bạc mãi.

“Các vị đại ca sao vậy? Mọi người không ở sòng bạc mà đều ra ngoài là đi làm việc ư? Nếu các vị mệt thì tới nhà ta uống ngụm trà nhé, nhà ta còn có mấy con heo vừa sinh để hiếu kính các ngài……” Trong lòng Chu Tráng sợ hãi nhưng trên mặt vẫn tươi cười, thậm chí hắn hận không thể quỳ xuống liếʍ giày cho mấy kẻ này —— chỉ cần bọn họ nguyện ý coi như chưa từng thấy hắn.

Đương nhiên chuyện không như hắn mong đợi, một kẻ trong số đó không hề khách khí kéo vạt áo hắn rồi cười lạnh nói: “Chu Tráng, thời hạn ba ngày đã đến, cùng chúng ta đi tới một chỗ này nhé.”

Mặt Chu Tráng trắng như tờ giấy: “Cầu xin các ngươi, buông tha cho ta đi……”

……

Một tiếng kêu như dã thú vang vọng núi rừng khiến đám chim chóc hoảng sợ bay lên.

Chu tẩu dùng sức giũ quần áo ướt trong tay đúng lúc tiếng kêu vang nặng nề kia truyền đến. Bà hồ nghi nhìn về không trung ở nơi xa, một đám chim chóc không biết tên bay lên, xẹt qua bầu trời xanh.

Chu tẩu ngưng thần lắng nghe, nhưng trong núi không còn tiếng động nào truyền tới.

“Sắp vào hạ rồi, đám sói con cũng không yên phận…” Bà lẩm bẩm tự nói.

Sau khi phơi quần áo xong bà cẩn thận kéo phẳng một chỗ nhăn rồi lại bước chân vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Chồng và con trai không nên thân của bà có lẽ sẽ không về dùng cơm nhưng việc chuẩn bị ngày hai bữa là bổn phận của người vợ và người mẹ như bà.

Bà nhanh nhẹn chuẩn bị một món mặn một món chay, đang lúc lấy màn thầu trên bếp xuống thì bên ngoài rào tre vang lên giọng khàn khàn của Chu Tráng:

“Nương……”

Bà ta buông nồi đi ra ngoài mở cửa cho hắn. Chu Tráng ở bên ngoài với khuôn mặt tái nhợt không còn tia máu, đáy mắt vằn lên. Một bộ quần áo lúc trước còn tử tế nay nhăn nhúm bèo nhèo, còn dính bùn đất và hai mảnh lá khô.

“Ngươi làm sao vậy?”

Rốt cuộc bà vẫn là mẹ, nói không đau lòng là giả. Thấy hắn tiều tụy như thế Chu thị lập tức quên hết những khó chịu lúc trước mà nhịn không được quan tâm hắn.

“Nương, bọn họ cắt ngón tay của ta……” Chu Tráng run giọng nói.

“Cái gì?!”

Chu Tráng nâng bàn tay phải lên, trên đó chỉ có bốn ngón tay dính máu đầm đìa, ngón trỏ đã không thấy đâu.

“Đây là ai làm ——”

Chu thị vừa kinh vừa giận nhưng sau đó thần sắc bà bỗng nhiên cứng lại.

Bàn tay dính máu của Chu Tráng nắm lấy đầu vai bà kéo gần hơn về phía mình. Bàn tay trái lành lặn của hắn rút con dao vừa đâm vào người mẹ hắn ra sau đó lại hung hăng đâm bà một nhát nữa.

Hắn khóc lóc nói: “Nương, là ngươi hại ta.”

“Ngươi ——” Cổ họng Chu thị phát ra tiếng khanh khách.

Một tay Chu Tráng đẩy mạnh bà vào sân sau đó lập tức đóng cửa.

“Nương, Hồ gia nói nếu đêm nay ta không có tiền trả thì sẽ băm tay chân của ta. Nương…… ta còn trẻ, ta không muốn làm phế nhân……”

Chu Tráng quỳ gối bên cạnh Chu thị lúc này ngã trên mặt đất rồi khóc không thành tiếng nói: “Nương, là ngươi bức ta…… Là ngươi bức ta……”

“Ngươi……”

Chu Tráng lại đâm thêm mấy đao nữa.

Đôi mắt của Chu thị chậm rãi ngước lên trên nhìn không trung xanh thẳm như được gột rửa sau đó bất động. Cánh tay vốn đang kéo tay Chu Tráng cũng rũ xuống lộ ra lòng bàn tay vàng như đất lại đầy khe rãnh.

Bà còn há miệng, giống như có lời chưa nói hết nhưng rốt cuộc đã không còn cơ hội để nói.