Mặt trời lên rồi lại lặn, xuân đi thu tới.
Khi trời đất lại khoác lên người chiếc áo màu bạc thì cái cây hoa quế nhỏ được Thẩm Châu Hi nhổ từ Kim Châu tới Tương Châu trồng, rồi lại bị nhổ từ Tương Châu mang tới kinh thành trồng đã biến thành một cây hoa quế lớn.
Dưới sự chăm sóc của Thượng Lâm Uyển nó vẫn tùy ý vặn vẹo mà lớn lên giống hệt chủ nhân của nó, hoàn toàn làm theo ý thích của mình.
Bên cạnh nó còn có một cây hoa quế già không biết đã bao nhiêu tuổi. Hai cây hoa quế tranh nhau vươn tán khắp nơi, mỗi khi gió nhẹ thổi qua tụi nó lại vươn cành đánh nhau, thật giống hai anh em đang đùa giỡn.
Thẩm Châu Hi và Lý Vụ cùng mọi người ngồi dưới tàng cây hoa quế canh một nồi nước đang tỏa khói nghi ngút rồi nuốt nước miếng.
“Được chưa? Được chưa?” Lý Côn thò đầu cách cái nồi càng lúc càng gần như hận không thể dúi cả đầu mình vào nấu luôn cho rồi.
“Đệ tránh xa một chút!” Lý Vụ túm áo hắn lôi ra khỏi cái nồi mắng, “Lão tử không muốn ăn đầu tên ngốc nấu chín đâu!”
Thẩm Châu Hi bị lời thô tục của hắn chọc cười sau đó an ủi vỗ vỗ vai Lý Côn nói: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng đâu, chờ lát nữa đi.”
Lý Côn vừa bị anh hắn mắng thì tủi thân vô độ mà lẩm bẩm: “Ta có ăn đậu phụ nóng đâu……”
“Ta ăn! Ta ăn!” Đông Mĩ Tễ nghe cái hiểu cái không thế là vô cùng lo lắng kêu lên, “Đâu nào, đậu phụ nóng đâu?”
“Nô gia biết làm đậu phụ đó, nhưng sau khi sinh Tiểu Mi thì càng ngày càng lực bất tòng tâm.” Cửu Nương cầm lấy khăn thêu che dung nhan vẫn kiều mị như cũ, vẻ mặt phiền muộn nói, “Chỉ sợ qua mấy năm nữa nô gia sẽ hoa tàn ít bướm, mặc dù còn có thể làm đậu phụ nhưng cũng chẳng ai nguyện ý tới ăn.”
“Nàng nói gì thế!” Ngưu Vượng đang ở một bên vung quyền uống rượu với Đại Hổ và Nhị Hổ giống như mọc tai sau lưng. Hắn lập tức quay đầu lại lớn tiếng nói, “Nàng có hoa tàn ít bướm thì cũng là bảo bối của Kim Châu, nàng làm đậu phụ cho người khác ăn đó là phúc khí kiếp này mà họ tu từ kiếp trước —— Ai không muốn có phúc khí này thì lão Ngưu ta sẽ tiễn hắn sang kiếp sau luôn.”
“Kim heo heo nhi ——” Lý Côn học theo Ngưu Vượng mà nói, “Không phải heo heo ở đây à?” (Kim Châu châu nhi = kim trư trư nhi)
“Được, được rồi! Có thể ăn!”
Bạch Nhung Linh hồng hộc há miệng quạt gió cho đỡ nóng, trong miệng là một miếng gân.
Lý Côn nghe vậy thế là lập tức vươn đũa chọc vào nồi nước canh nhưng gân kia giống như chơi trốn tìm với hắn, gắp vài lần cũng không được. Cuối cùng hắn dứt khoát cầm lấy muôi một hơi múc năm sáu khối gân bỏ vào bát mình.
“Tới —— ăn thôi! Ăn! Đừng để tên quỷ chết đói này ăn hết!” Bạch Nhung Linh nhanh chóng đoạt được một miếng gân mềm mại từ chỗ Lý Côn sau đó ân cần bỏ vào bát của A Tuyết ở bên cạnh.
Tuy A Tuyết ngồi dưới tàng cây nhưng tư thế vẫn cung kính như người hầu. Bạch Nhung Linh gắp đồ ăn cho nàng ta thế là nàng ta rũ mắt bình tĩnh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Thẩm Châu Hi nhìn cả gia đình hoà thuận vui vẻ thì trong lòng rất cảm khái. Lần gần nhất bọn họ ngồi chung một chỗ ăn lẩu chính là ở Ngư Đầu trấn.
Khi đó chỉ có nàng và ba anh em Lý Vụ.
Hiện giờ một đống người đang vây quanh một cái nồi to mà vẫn không đủ chỗ.
“Thất thần làm gì? Mau nhân lúc còn nóng ăn đi……”
Một khối gân bò trong sáng lại béo ngậy được bỏ vào bát nàng. Lúc ngẩng đầu nàng nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Lý Vụ.
Dưới ánh mắt chờ mong của hắn nàng kẹp miếng gân kia lên và cẩn thận bỏ vào miệng.
Răng nhẹ cắn một cái nước canh tươi ngon nồng đậm đã tràn trong miệng. Gân bò nấu 2 canh giờ nên cực kỳ co dãn, mềm mại ngon miệng. Thẩm Châu Hi nuốt miếng gân sau đó không nhịn được lại nhìn cái nồi tỏa hương bốn phía.
Lý Vụ dùng đũa dài gõ văng cái đũa của Lý Côn lúc này đã vươn về phía cái nồi lần thứ n sau đó gắp một miếng gân màu mỡ bỏ vào bát Thẩm Châu Hi. Nàng cũng có qua có lại mà gắp một miếng bỏ vào bát hắn.
“…… Đây là cách ăn cơm đang lưu hành ở kinh thành hiện nay sao?” Tiểu Hổ mặc áo bó tay ngồi xếp bằng mang biểu tình vi diệu nhìn hai kẻ trước mặt.
“Đây là phương thức ăn cơm lưu hành của Lý gia.”
Tiểu Hổ liếc mắt nhìn kẻ vừa đáp lời và hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phải người nhà họ Lý à?”
Lý Thước bình tĩnh không gợn sóng tà tà liếc nàng ta một cái sau đó gắp một miếng tỏi trong nồi bỏ vào bát nàng ta và nói: “Ăn đi.”
“Em rể, chừng nào thì ngươi mới đi nam tuần một lần?” Bạch Nhung Linh vừa nhai gân bò vừa lẩm bẩm nói, “Bằng không, ngươi triệu kiến ông nội vào cung đi, để ông nội xem biểu muội hiện tại sống có tốt không —— chứ đằng này lần nào ta về cũng phải nghe ông ấy lải nhải, tai sắp mọc kén rồi!”
“Không ổn.” Thẩm Châu Hi nhíu mày nói, “Dương Châu cách kinh thành xa quá, ông ngoại đã lớn tuổi, không thể bôn ba mệt nhọc được. Nam tuần cũng không ổn, chỉ nguyên dọn dẹp trong ngoài hoàng cung cũng đã tốn nhiều tiền, sao còn thừa tài lực để đi nam tuần chứ?”
Thẩm Châu Hi quả quyết bóp tắt ý tưởng đang ngo ngoe rục rịch trong mắt Lý Vụ.
“Dù hành trang có đơn giản thì cũng phải đợi hai năm nữa Đại Yến khôi phục sức lực —— bệ hạ thì là như thế.” Thẩm Châu Hi dừng một chút mới nói, “Nhưng phi tần trong cung từ xưa tới nay đều có tiền lệ ra ngoài cung thăm viếng, ta……”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ —— cho ta nửa năm, ta nhất định sẽ kiếm được tiền để đi nam tuần.”
Giống như Thẩm Châu Hi quả quyết bóp tắt ý tưởng ra khỏi cung của Lý Vụ, hắn cũng quả quyết không cho nàng nghĩ tới việc một mình về Dương Châu thăm viếng.
“Bây giờ lão tử nhận ra —— Hộ Bộ này đúng là phế vật, mỗi ngày chỉ biết than khóc, đến khi thật sự muốn kiếm tiền thì lại phải tới tay lão tử.” Lý Vụ hùng hổ mắng, “Làm hoàng đế thì thế nào? Lão tử cũng chỉ có một cái mông, ngủ được trên cái giường này thì đâu có ngủ được trên giường khác. Cung điện nhiều phòng như thế cũng để làm cái rắm gì? Phúc thì chả thấy đâu nhưng rắm thì một đống —— sớm biết làm hoàng đế mệt như vậy thì lão tử đi làm sơn đại vương là được.”
“Bệ hạ phúc đức đầy trời, nước cạn sao có thể nuôi được chân long?”
Một bóng dáng thướt tha yểu điệu đi tới cung kính hành lễ với Thẩm Châu Hi và Lý Vụ.
Lý Thanh Mạn mặc trang phục của nữ quan, dung nhan thanh lệ không thua năm đó. Sau một năm làm nữ quan ánh mắt nàng ta càng thêm vững vàng. Những nữ nhân bên cạnh Thẩm Châu Hi dần cưới hỏi sinh con, ngoại trừ Tùy Nhụy và nàng ta. Biết bao nhiêu người theo đuổi Lý Thanh Mạn nhưng chưa từng thấy ai được nàng ta coi trọng.
“Tiểu Nhuỵ!”
Lý Côn ném đũa xuống rồi bật dậy.
Phía sau Lý Thanh Mạn chính là Tùy Nhụy. Nàng ấy cố ý uốn gối hành lễ: “Dân nữ bái kiến bệ hạ, Hoàng Hậu……”
Nhưng nàng ấy còn chưa hành lễ được một nửa đã bị Lý Côn lao tới ôm rồi ném lên.
“Tiểu Nhuỵ trở về rồi! Tiểu Nhuỵ trở về rồi!” Lý Côn hưng phấn hét lên.
“Thả ta xuống ngay! Tên ngốc to con! Mau thả ta xuống, ngươi có nghe thấy không?! Còn ném nữa ta cáu đó ——”
Lời còn chưa dứt Tùy Nhụy đã đứng trên mặt đất. Lý Côn công khai nắm tay nàng ấy kéo về chỗ ngồi. Vẻ mặt hắn trẻ con, còn Tùy Nhụy cũng giống như không biết nam nữ khác biệt mà không hề để ý mặc cho hăn nắm tay.
Mọi người đã sớm quen việc bọn họ thân mật nên vội làm việc của mình, chẳng ai để ý gì. Chỉ có Thẩm Châu Hi là nhìn Lý Côn vui tới độ chỉ kém chưa vểnh đuôi lên vẫy và Tùy Nhụy vẫn bình thản ngồi bên cạnh. Không biết nàng ấy có cái nhìn thế nào về Lý Côn, điều này khiến lòng Thẩm Châu Hi dâng lên lo lắng.
Tùy Nhụy là bạn tốt của nàng, còn Lý Côn không khác gì em trai nàng, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, nàng không muốn khiến Tùy Nhụy thiệt cũng không muốn Lý Côn nhìn nàng ấy gả cho người khác rồi thương tâm khổ sở.
Tùy Nhụy chưa bao giờ nói với nàng về kế hoạch thành thân, không biết nàng ấy nghĩ về Lý Côn thế nào. Thẩm Châu Hi đang muốn gọi nàng ấy tới lặng lẽ hỏi chuyện, vì Lý Côn mà thăm dò một chút nhưng đúng lúc ấy một tiếng vυ"t vang lên, sau đó trên bầu trời đêm truyền đến một tiếng nổ vang khiến lòng người ta kích động.
“Xem pháo hoa! Xem pháo hoa!” Bạch Nhung Linh hô to gọi nhỏ, “Thấy không?! Qua thôn này không thấy cửa hàng nào nữa đâu —— đây chính là pháo hoa mà Dương Châu Bạch thị của ta tiến cống đó. Có hình hoa nhiều màu, tuyệt đối thiên hạ đệ nhất!”
Từng viên pháo hoa được bắn lên không trung, nở rộ trong màn đêm an tĩnh chiếu sáng bóng đêm. Sau khi nở vẻ đẹp mỹ lệ nhưng ngắn ngủi từng đốm tàn lửa rơi xuống cũng tạo ra cảm giác rung động khác.
Kinh ngạc Bạch Nhung Linh cố ý chuẩn bị khiến mọi người đều cảm thán trừ một người.
Tên quái nhân họ Lý nào đó không muốn lộ tên lập tức đá vào mông Bạch Nhung Linh và chửi ầm lên: “Nhiều tiền đúng không? Nhiều tiền quá đúng không?! Có tiền sao không quyên cho quốc khố?!”
Thẩm Châu Hi ngăn Lý Vụ lại và khuyên nhủ: “Tùy huynh ấy đi, tối nay là trừ tịch, chúng ta tiết kiệm được bạc vì không làm Vạn Thọ Tiết, bây giờ phóng chút pháo hoa cũng không tốn mấy đâu.”
“…… Ồn ào nhốn nháo, có thời gian rỗi thì để ăn thêm hai bát thịt có phải ngon không?” Tiểu Hổ thở dài sau đó cầm lấy đũa duỗi vào trong nồi.
Gân bò trong sáng béo núc nổi lên trong nồi lẩu, củi lửa cháy đỏ bừng khiến không khí ấm áp như mùa xuân. Một cơn gió đêm thổi tới, mùi hương trong nồi phiêu tán khắp nơi.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tiếng bùm bùm nối liền không dứt, dưới tàng cây mọi người vui cười đùa giỡn náo nhiệt cực kỳ. Lý Vụ vẫy vẫy tay với Thẩm Châu Hi với vẻ mặt nghiêm túc thế là nàng cũng nghiêm túc hẳn lên và nín thở ghé lỗ tai qua. Ai biết lời Lý Vụ vừa lúc bị tiếng pháo hoa bao trùm.
“Chàng nói cái gì?” Thẩm Châu Hi nhíu mày nhìn hắn hỏi lại.
“Ta…… Nói…… Thành…… Được không?!”
Tiếng pháo hoa lại khiến lời hắn đứt quãng.
Nàng theo bản năng che tai lại, muốn ngăn tiếng nổ trên bầu trời thế là Lý Vụ dở khóc dở cười kéo tay nàng xuống Hỏi: “…… Nàng là dưa ngốc sao?”
Cái này thì nàng nghe rõ nhé!
Nàng thừa nhận lúc trước mình ngốc, nhưng thế không có nghĩa là nàng thích bị mắng là kẻ ngốc.
“Chàng mới là dưa ngốc!” Thẩm Châu Hi tức giận đánh Lý Vụ.
Nhưng tay nàng còn chưa kịp thu lại đã bị Lý Vụ cầm lấy.
“Được rồi, chúng ta là một đôi dưa ngốc.” Lý Vụ nói.
Một đóa pháo hoa nở ra ngàn cánh trên bầu trời, Bạch Nhung Linh đắc ý phe phẩy quạt trong ánh mắt cảm thán kinh ngạc của mọi người. Trước khi một đóa pháo hoa hoa khác được bắn lên thì không khí cực kỳ an tĩnh.
“Dưa ngốc to muốn hỏi dưa ngốc nhỏ ——” ánh mắt Lý Vụ sáng ngời mang theo phấn chấn trẻ trung, “Chờ mùa xuân tới nàng có thể lại gả cho hắn không?”
“Cái gì?” Thẩm Châu Hi ngây người, “Không phải chúng ta……”
“Không đủ.” Lý Vụ nói, “Lão tử là nhân vật phong vân thế này sao có thể đứng ngang với thiên hạ đệ nhất cẩu được? Nàng mặc áo cưới vì hắn hai lần, vậy phải mặc áo cưới vì lão tử ba lần, bốn lần, năm lần ——”
Thẩm Châu Hi sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng đánh gãy lời hắn nói: “Chàng tưởng sinh nhật hay sao mà đòi mỗi năm làm một lần hả?”
“Ta cũng định thế ——” Lý Vụ tặc lưỡi, “Nhưng lão Vương của Hộ Bộ nhất định sẽ treo cổ trước mặt lão tử. Mà lão tử lại không muốn chi tiền mua quan tài cho ông ta thế nên……”
Lý Vụ khoác vai nàng nghiêng đầu qua thủ thỉ: “Chúng ta làm một tiệc thành hôn vẻ vang —— coi như đại hôn chính thức của chúng ta.” Hắn khẩn thiết nhìn nàng, “…… Được không?”
Mặc dù đăng cơ làm hoàng đế nhưng vẻ cà lơ phất phơ của hắn vẫn không hề thay đổi. (Hãy đọc thử truyện Bần gia nữ của trang Rừng Hổ Phách) Phụ hoàng đã từng nói ngôi vị hoàng đế có thể làm một người trở nên hoàn toàn thay đổi, nhưng Lý Vụ hình như là ngoại lệ. Bất kể hắn có là Lý Vụ thu phí quản lý đường sông ở Ngư Đầu trấn, làm cướp ở Tương Châu hoặc khoác hoàng bào thu phục đám tiết độ sứ sau một năm binh biến ở Lệ Thủy thì hắn chưa từng khiến nàng bất an.
Lý Vụ chính là Lý Vụ, từ trước đến giờ hắn không thay đổi, và sau này cũng sẽ không thay đổi.
Lúc này mọi thứ đều trọn vẹn, con đường phía trước cũng còn dài.
Vậy thành thân thêm lần nữa cũng chẳng có gì không được.