Chương 284

Lý Vụ mang theo ba vạn Thanh Phượng quân hộ tống mười xe kẹo mạch nha và hột vịt muối trèo đèo lội suối, vừa đi vừa ăn, tới tận bên ngoài địa điểm ước định hội đàm là Lương huyện mà kẹo mạch nha và hột vịt muối vẫn chồng chất.

Võ Anh quân đã sớm dựng trại đóng quân ở địa điểm hội đàm và chờ mấy ngày. Bọn họ vốn định ra oai phủ đầu, không nghĩ tới còn chưa kịp làm gì thì đã bị tên kia cho đợi mấy ngày. Một đám biểu tình âm trầm vặn vẹo, như hổ rình mồi mà trừng mắt nhìn đám Lý Vụ khoan thai tới muộn.

Lý Vụ coi như không thấy biểu tình hiểm ác của bọn họ, hắn cứ thế cợt nhả sai thủ hạ phân phát hột vịt muối và kẹo mạch nha.

“Mọi người đừng khách khí, ai cũng có phần, ai cũng không thiếu!”

Một tướng lãnh cầm một cái hột vịt muối còn dính bùn đất lên và mang theo biểu tình khinh thường, trào phúng nói: “Còn không phải là chút trứng vịt và kẹo sao? Tất cả đều là thứ không đáng giá tiền —— bằng vào cái này cũng dám mang tới cho chúng ta ư? Đây là tống cổ ăn mày à?”

“Ấy ——” Lý Vụ kéo dài giọng, rất đúng lý hợp tình nói, “Đây không phải hột vịt muối và kẹo mạch nha bình thường đâu —— đây là hột vịt muối và kẹo mạch nha vượt qua muôn sông nghìn núi, hấp thụ tinh khí của thiên địa và được cao tăng của Dương Châu là Ngưu Bật đại sư khai quang rồi đó.”

Đám tướng sĩ của Võ Anh quân mang vẻ mặt hoài nghi mà nhìn hắn.

“Lý Vụ ta mà có một lời nói dối thì cha ta sẽ lập tức xuống mồ luôn.” Lý Vụ dựng thẳng ba ngón tay lên chỉ trời mà thề, “Kẹo mạch nha và trứng vịt này đều là do danh y hàng đầu Kim Châu là lão Đường đầu kiểm chứng. Chúng vừa có thể giúp chắc bụng đỡ đói còn có thể cường thân kiện thể, thậm chí kéo dài tuổi thọ. Nếu không phải hội đàm lần này quan trọng thì người khác tới cửa cầu ta cũng không nhất định cho đâu!”

Đám tướng sĩ Võ Anh quân bán tín bán nghi nhưng cũng có người động tâm giơ trứng vịt muối hoặc kẹo mạch nha lên ngửi ngửi, hầu kết không nhịn được lăn một chút.

“Tướng quân Thuần Vu An đâu?” Lý Vụ nhìn quanh hỏi.

Xuất phát từ vấn đề an toàn nên việc hội đàm được thực hiện ở Lương huyện bên cạnh địa phận quản hạt của Võ Anh tiết độ sứ. Binh lực hai bên mang tới không được vượt quá 500 người. Từ số lượng lều trại ở địa điểm hội đàm thì thấy Võ Anh quân quả thực tuân thủ lời hứa.

“Tướng quân của chúng ta tới Đông Đô.” Một người tay cầm hột vịt muối, mặt mũi nhìn còn non nớt, hẳn là tân binh buột miệng thốt ra.

Người mang bộ dạng tướng lãnh trừng mắt nhìn hắn sau đó thong thả ung dung nói: “Tướng quân bận rộn, đặc biệt cắt cử Hàn Phùng Niên đại nhân toàn quyền xử lý việc hội đàm này.”

“Vậy Hàn Phùng Niên đại nhân của các ngươi đang ở đâu?” Lý Vụ hỏi.

Tướng lãnh kia nhíu mày nhìn quả trứng vịt trong tay sau đó giao cho một tiểu binh bên cạnh và không nói gì xoay người đi vào trong doanh địa.

Lý Vụ không chút do dự nhấc chân đuổi theo, thần thái nhẹ nhàng như đang dạo bước trong hậu hoa viên của nhà mình. Lý Côn thân hình cao lớn đi theo phía sau, ánh mắt tò mò nhìn đông nhìn tây, trong miệng xoạch xoạch nhai một khối kẹo mạch nha. Những người khác thì không nhẹ nhàng được như bọn họ, bọn họ tinh thần dâng cao mà nhìn chằm chằm Võ Anh quân, tay phải nhăm nhe đặt trên chuôi đao để kịp thời ứng phó với nguy cơ.

Tướng lãnh đưa đám người Lý Vụ tới trước một hàng rào rồi ngừng lại, yêu cầu Lý Vụ bỏ lại vũ khí, chỉ được mang mình Lý Côn vào.

Lý Vụ lập tức quát ngưng tiếng kháng nghị phía sau rồi làm theo và bước vào lều lớn.

Trong trướng có một người đang ngồi ngay ngắn, ở mỗi góc có một tỳ nữ đang đứng hầu. Lý Vụ lướt ánh mắt mịt mờ đảo qua bốn tỳ nữ kia thì thấy hạ bàn của bọn họ vững vàng, cổ áo cao che lấp hầu kết. Hắn đại khái cũng đoán được thân phận của đám tỳ nữ này rồi.

Lý Vụ không sợ ám toán nhưng người khác không thế.

Cái người đó chậm rãi đừng dậy, ánh mắt căm hận lạnh lẽo nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.

“Hàn đại nhân, kính ngưỡng đã lâu ——” Lý Vụ chắp tay nói.



Hàn Phùng Niên yên lặng nhìn kẻ biểu tình sang sảng bằng phẳng lại tùy tiện trước mặt thì khó có thể tin được đây là kẻ đã đùa bỡn vàvài lần giảo hoạt thoát được đuổi bắt của hắn.

“Lý Vụ……” Hàn Phùng Niên nghiến răng gọi tên kẻ trước mặt, bên môi là nụ cười lạnh, “Tại hạ cũng là kính ngưỡng đại danh của ngươi đã lâu……”

“Không dám nhận, không dám nhận, Lý mỗ chỉ là hạng vô danh, sao sánh được với Hàn đại nhân nổi danh đã lâu!” Lý Vụ chắp tay tỏ vẻ thẹn không dám nhận, trên mặt lại là biểu tình ngươi nói quả nhiên đúng.

“Ngươi tới Đông Đô không sợ không về được à?”

“Hàn đại nhân muốn giữ ta ở lại lâu hơn cũng không phải không thể ——” Lý Vụ nói, “Ta là người không kén chọn, ngươi xem trước đây ta ở Kim Châu, Tương Châu, Từ Châu…… Mấy chỗ đó đều khá tốt.”

Lý Vụ dừng một chút bỗng nhiên kéo dài giọng “a” một tiếng: “Đáng tiếc hiện tại không tốt lắm.” Hắn tặc lưỡi nói, “Sau khi ta rời khỏi mấy nơi ấy thì Kim Châu bị nước lũ nhấn chìm, Tương Châu bị người ta bưng mất, Từ Châu bị trộm…… Nhưng ta thấy Đông Đô này canh phòng nghiêm ngặt, khẳng định sẽ không giống mấy châu kia. Ta ở lại chỗ này hẳn là có thể thoải mái thả lỏng. Dương Châu có phu nhân của ta tọa trấn nên ta chẳng lo lắng gì hết.”

“Thế nào, có phải ngươi muốn giữ ta lại ở lâu dài không? Muốn thế thì để ta viết một lá thư về Dương Châu ——”

“Lý tướng quân công vụ bận rộn, Đông Đô sao dám giữ người.” Hàn Phùng Niên lạnh lùng ngắt lời hắn, “Tuy Việt Quốc công chúa kiến thức rộng rãi, xuất thân cao quý được người ta ngưỡng vọng nhưng dù thế nào thì chung quy điện hạ cũng chỉ là nữ tử. Có chuyện nữ tử không tiện xử lý, còn cần tướng quân trở về quản lý mới được.”

“Ngươi nói cũng có đạo lý.” Lý Vụ tự mình ngồi xuống cạnh bàn và hỏi, “Thế nên khi nào thì bắt đầu hội đàm?”

“Bây giờ.” Hàn Phùng Niên ngồi xuống đối diện hắn nói, “Thuần Vu An tướng quân gần đây bận việc quân vụ nên đã trao toàn quyền cho ta xử lý. Lý tướng quân có yêu cầu gì thì cứ việc nói thẳng.”

“Yêu cầu của ta rất đơn giản ——” Lý Vụ nói, “Võ Anh quân và Thanh Phượng quân liên thủ phản đối tên mặt người dạ thú Phó Huyền Mạc. Chỉ cần chúng ta bắt tay hợp tác thì tên chó má kia căn bản sẽ không làm gì được chúng ta. Trước khi ta xuất phát phu nhân của ta đã nói miệng hở thì răng cũng chết, đạo lý này……”

“Là môi hở răng lạnh.” Hàn Phùng Niên theo bản năng nhíu mày sửa lại.

“Đúng vậy, môi hở răng lạnh ——” Lý Vụ nói, “Hiện tại ngươi và ta đều là cái gai trong mắt tân hoàng ——”

“Ta……”

“Đừng nói các ngươi không phải nhé —— muốn nói thì mang cha đẻ của ngươi ra thề trước đi hẵng.” Lý Vụ quả quyết nói, “Đông Đô này có phải đã sớm bị Phó Huyền Mạc ghét bỏ hay không các ngươi rõ hơn ai hết.”

Hàn Phùng Niên không nói gì.

“Muốn chúng ta đơn độc đối đầu với tên chó má kia thì chúng ta khó mà thắng.” Lý Vụ chém đinh chặt sắt nói, “Nhưng không có chúng ta thì các ngươi sẽ là đích ngắm tiếp theo của thiên hạ đệ nhất cẩu. Đến lúc đó các ngươi có muốn tìm người hợp tác cũng không ai giúp đâu.”

“Cái này thì không phiền Lý tướng quân nhọc lòng.” Hàn Phùng Niên nói, “Chuyện của Đông Đô thì chúng ta tự có cách.”

“Các ngươi thật sự có biện pháp sao?” Lý Vụ hỏi, “Ngươi dám mang cha đẻ của ngươi ra thề không?”

Hàn Phùng Niên: “……”

Lý Vụ nhìn hắn mà hắn cũng nhìn lại.

Sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng Hàn Phùng Niên hì hụi xóa hết những lời vừa nghe thấy ra khỏi đầu và mở miệng tổng kết: “…… Nói ngắn lại Đông Đô sẽ không gia nhập lực lược của các ngươi. Thuần Vu An tướng quân vì triều đình tận trung, sao triều đình có thể vô cớ gϊếŧ trung thần chứ?”

“Ngươi trở về bẩm báo với Thuần Vu An rồi lại trả lời ta cũng được.”



“Tại hạ có thể toàn quyền làm chủ.” Hàn Phùng Niên nói, “Đây là ý của tướng quân chúng ta.”

“Ngươi có thể đưa ra điều kiện.”

“Đông Đô không có điều kiện.” Hàn Phùng Niên nhìn Lý Vụ và chậm rãi nói, “Bất kể ngươi nói gì thì Đông Đô cũng sẽ không hợp tác với các ngươi.”

“Vì sao?”

“Lý tướng quân hình như đã quên sâu xa giữa chúng ta.” Hàn Phùng Niên cười lạnh nói, “Năm ấy ngươi gϊếŧ hại em út của ta sau đó lại đánh cướp Võ Anh quân. Lúc ấy hẳn ngươi không nghĩ tới sẽ có ngày phải cậy nhờ chúng ta đúng không?”

Con mẹ nó ai mà nghĩ tới được? Lý Vụ chửi thầm trong lòng: trước kia hắn chỉ nghĩ đánh được một vùng làm sơn đại vương kia kìa. Ai biết về sau còn phải vác cờ thanh quân sườn chứ?

Lúc Thẩm Châu Hi dẫm phải cứt trâu khóc gâu gâu cũng đâu có nghĩ tới ngày hôm nay được người ta gọi là Tương Châu phu nhân đâu?

“Khụ…… Có câu nói không đánh không quen nhau, chúng ta cũng coi như duyên trời định ấy mà!” Lý Vụ hắng giọng rồi lại oang oang nói, “Ta thấy hôm nay là ngày lành, không bằng chúng ta kết bái làm anh em khác họ đi! Tuy ngươi mất một người em trai nhưng được một người anh trai, tốt xấu gì cũng có thể an ủi đau xót trong lòng ngươi……”

“Lý Vụ!” Hàn Phùng Niên không nhịn được nữa đánh gãy lời hắn, “Ngươi gϊếŧ người có chung máu mủ với ta, thù này mà không báo thì Hàn Phùng Niên ta thề không làm người. Hôm nay ngươi tới Đông Đô với thân phận sứ giả nên ta không động tới ngươi, đó là vì ta không muốn Thuần Vu An tướng quân gánh ác danh. Nhưng huyết hải thâm thù giữa chúng ta tuyệt đối không thể cho qua được!”

Hàn Phùng Niên trầm mặt, không hề để ý rằng hành vi lấy việc công báo thù việc tư của mình là quá rõ ràng.

Trước khi đám Lý Vụ tới Lương huyện hắn đã ra quyết định, bất kể Lý Vụ đưa ra điều kiện gì hắn đều sẽ tìm mọi cách cản trở hai bên bắt tay với nhau.

Võ Anh ở nơi xa trung tâm chính trị, lại không có hận đoạt vợ với Phó Huyền Mạc như Lý Vụ. Đợi Phó Huyền Mạc giải quyết Thanh Phượng quân thì hẳn trong mấy năm đầu mới đăng cơ hắn cũng sẽ không động tới Đông Đô. Hắn cũng sẽ muốn nghỉ ngơi lấy lại sức và như thế thì bọn họ cũng đâu cần phải tranh vũng nước đυ.c này làm gì?

Lui một vạn bước mà nói thì dù Phó Huyền Mạc về sau sẽ là đối thủ của Võ Anh quân nhưng hắn cũng cảm thấy với võ công của Thuần Vu An tướng quân và mưu lược của hắn thì Võ Anh quân cũng sẽ không có khó khăn gì.

Nói đến nói đi thì hắn chính là không muốn Lý Vụ được như nguyện.

Nếu có thể gϊếŧ Lý Vụ ngay tại đây thì cũng quá dễ cho kẻ này.

Hắn muốn trơ mắt nhìn kẻ này binh bại như núi đổ, muốn nhìn bạn bè người thân của kẻ này từng người chết dưới đao của địch! Hắn muốn thấy người tên này yêu nhất chết trước mặt hắn, như thế mới phát tiết được hận trong lòng!

Như thế mới có thể an ủi vong linh em trai hắn trên trời!

“Tiếc quá.” Lý Vụ thở dài và đứng dậy nói, “Ta còn chạy thật xa mang cháu gái của ngươi tới đây…… Hiện tại xem ra chỉ có thể để nàng theo ta về Dương Châu thôi.”

“Cháu gái nào?” Hàn Phùng Niên nhíu mày hỏi.

“Cháu gái —— đương nhiên là con gái của em trai ngươi. Ngươi có mấy đứa em trai thế?” Lý Vụ hỏi.

Hàn Phùng Niên bỗng nhiên quắc mắt: “…… Nếu ngươi dám lấy người chết ra nói giỡn thì cẩn thận hôm nay không bước ra khỏi lều này được đâu.”

“Tin hay không tùy ngươi.” Lý Vụ nhún vai, không quan tâm nói, “Nếu ngươi không nhận thì ta mang con bé về Dương Châu nuôi. Ta thậm chí còn nghĩ xong tên rồi, gọi là Lý Quyên……”