Sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Châu Hi phải tới tiệm vải trả hàng nên nàng cùng Lý Vụ đi với nhau.
Lúc này có rất nhiều hàng ăn, sau khi hỏi ý kiến nàng Lý Vụ chọn một quán tên là “Mỳ Mao Ký” sau đó đi tới. Mặt tiền của quán mỳ này nhỏ, chỉ bày được 6 cái bàn và đều đã kín người. Lý Vụ không chút nghĩ ngợi đã đi về phía cái bàn thông gió nhất. Ba người vốn đang ngồi ở đó không đợi hắn mở miệng đã tự giác bưng bát mỳ của mình lên rồi chuyển qua bàn khác ngồi.
Lý Vụ ngồi xuống rồi mới quay đầu ra hiệu cho Thẩm Châu Hi. Nàng chậm rãi ngồi xuống, trong lòng vẫn không quen cái điệu bộ ác bá của tên này.
“Lão Mao đầu, cho hai bát mỳ.” Lý Vụ gọi.
“Tới ngay!” Ông chủ đang bận việc trước nồi nước lèo không ngẩng đầu lên đã thuần thục trả lời.
Nồi nước lèo bốc khói nghi ngút, hơi nước và mùi mỳ ùa tới. Ông chủ nói tới ngay thì quả thực tới ngay, ông ta bỏ qua khách tới trước mà bưng hai bát mỳ vừa nấu xong tới cho Lý Vụ. Những người khách kia thấy mãi thành quen nên cũng coi như không thấy việc tên này chen ngang.
“Hai vị khách quan chậm rãi thưởng thức!” Ông chủ cong người lấy khăn lau mồ hôi sau đó cười ha hả quay về trước bếp lò.
Lực chú ý của Thẩm Châu Hi bị cái khăn đầy dầu mỡ kia hấp dẫn. Bát mỳ sắc hương đầy đủ trên bàn lúc này lại chẳng thể khiến nàng chú ý.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn.” Lý Vụ đưa đũa trúc cho nàng.
Thẩm Châu Hi do dự đón lấy, nàng nhìn bát mỳ trước mặt nhưng trong đầu chỉ hiện lên cái khăn bẩn dầu mỡ của ông chủ.
Lý Vụ không cần phải hỏi cũng biết nàng nghĩ cái gì. Hắn vừa cầm đũa ngoáy bát mỳ của mình vừa không hề để ý nói: “Ngươi cứ nhắm mắt ăn đi, không chết được đâu.”
Thẩm Châu Hi làm một hồi công tác tư tưởng sau đó mắt nhắm lại, mày nhíu chặt giống như tráng sĩ ra chiến trường mà gắp một đũa mỳ cho vào miệng.
Khoảnh khắc đầu lưỡi vừa đυ.ng tới sợi mỳ, hàm răng đυ.ng vào nước canh thì nàng lập tức trợn mắt.
Lý Vụ như con giun trong bụng nàng, vừa thấy thế hắn đã nói: “Ta không hại ngươi đúng không? Mỳ nhà này là thứ ta thích ăn nhất khi còn nhỏ.”
Thẩm Châu Hi khó có thể tin mà nhìn bát mỳ không hề nổi bật kia. Nàng lại gắp một đũa, lần này nàng cố gắng ngoáy một lúc để sợi mỳ cuốn quanh cái đũa sau đó mới đưa lên miệng.
“…… Ngươi đang làm gì thế?” Lý Vụ hỏi.
“Ăn mỳ.” Thẩm Châu Hi nói.
Lần đầu tiên Lý Vụ thấy cách ăn mỳ này, nếu Lý Côn hoặc Lý Thước ở trước mặt hắn ăn mỳ như thế thì hắn sẽ trực tiếp ấn đầu hai tên kia vào bát mỳ để hai đứa không ăn được nữa. Nhưng Thẩm Châu Hi làm như vậy thì hắn lại thấy mình nghĩ khác. Quả dưa ngốc này ngốc tới độ người ta không ghét nổi.
Thẩm Châu Hi cuốn xong một đũa mỳ, sau đó quy củ thổi thổi rồi cẩn thận bỏ vào miệng. Sợi mỳ dai, nước canh tươi ngon, lúc này nàng hoàn toàn nếm được đủ mùi vị của nó rồi.
Sao một bát mỳ suông lại ngon thế nhỉ?
“Đây cũng không phải mỳ suông thông thường. Một bát mỳ suông mà dám bán giá 15 văn thì ta sẽ khiến kẻ bán mỳ không thấy ngày mai.” Lý Vụ nói: “Đây là nước canh gà nấu với nấm, lúc bỏ vào nồi còn phải bỏ thêm một muỗng canh cũ vào.”
Thẩm Châu Hi giật mình nhìn hắn: “Sao ngươi biết ta đang nghĩ gì?!”
“Ngoài người mù thì có ai không biết ngươi đang nghĩ gì đâu.” Lý Vụ nói.
Thẩm Châu Hi sờ sờ mặt mình, tâm tư của nàng chẳng lẽ dễ đọc thế ư?
Thẩm Châu Hi có tật xấu là ăn cái gì cũng dễ bị ngán, cho nên lúc nàng dùng bữa ở trong cung thì trên bàn thường sẽ rực rỡ muôn màu món ăn. Lúc này tới dân gian nàng toàn ăn bánh hoặc canh, bàn cơm đơn điệu đến đáng sợ. Mỗi lần nàng đều không ăn no nhưng cũng không thể ăn hết đồ ăn.
Mỳ lần này tuy nàng thấy ngon nhưng cũng chỉ ăn được nửa bát. Ăn đến lúc ấy nàng lại thấy ngán, không thể không buông đũa.
“Lại ăn no?” Lý Vụ hỏi.
Thẩm Châu Hi lắc lắc đầu nói: “Ăn no.”
“Ăn no thì ngươi lắc đầu cái gì?” Lý Vụ nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Rốt cuộc ăn no chưa?”
Vì chuyện ngày hôm qua nên Thẩm Châu Hi cũng biết mình có lẽ đã móc rỗng túi tên quê mùa này. Hiện tại nàng ngượng không dám đưa ra yêu cầu gì, chỉ gật đầu nói: “Thật sự ăn no.”
“Đúng là dạ dày chim cút.” Lý Vụ lẩm bẩm sau đó cầm lấy bát mỳ của nàng mà ăn sạch, đến nước lèo cũng một hơi uống hết.
Lúc này chỉ còn hai cái bát không, Lý Vụ đứng dậy, Thẩm Châu Hi cũng đứng lên theo. Nàng thấy hắn không trả tiền đã đi ra ngoài thì vội nói: “Ngươi đã quên trả tiền.”
“Cuối tháng trả một thể.” Lý Vụ nói.
Ông chủ nghe thấy thế thì cười tủm tỉm nói: “Không thành vấn đề.”
Ra khỏi quán mỳ rồi Lý Vụ mới nói: “Ở Ngư Đầu huyện này ta ra cửa không mang theo tiền.”
“Vì sao?” Thẩm Châu Hi nghi hoặc hỏi.
“Tiền quá nặng.”
Đây cũng là lý do hả?
Thẩm Châu Hi nhìn túi tiền bên hông của hắn rồi hỏi: “Vậy chỗ này đựng cái gì?”
Lý Vụ nhìn nàng một cái: “Cái gì đều có, chỉ không có tiền.”
Hai người đi vào tiệm vải hôm qua Thẩm Châu Hi mua Hà Ảnh sa làm chụp đèn. Mới vừa vào Lý Vụ đã gào: “Bà chủ đâu? Ta tới trả lại vải trứng tôm.”
Một vị phụ nhân yểu điệu đi ra từ sau rèm, vừa thấy Lý Vụ và Thẩm Châu Hi đang cúi đầu đi theo phía sau hắn là bà ta đã cười hỏi: “Cơn gió nào thổi ngươi tới thế?”
“Ngày hôm qua nàng mua cái gì mà vải trứng tôm này ở chỗ ngươi, nay chúng ta trả lại.” Lý Vụ nói.
“Là Hà Ảnh sa hả?” Phụ nhân cười nói: “Ngươi đã tự mình tới thì ta cũng cho ngươi mặt mũi, vải này ta sẽ nhận lại.”
Lý Vụ gật gật đầu nói: “Miếng vải kia chúng ta không lấy nữa nhưng ta muốn mua ít vải để tú nương của tiệm làm cho ta một bộ chăn đỏ thẫm, thêu cái gì đó vui mừng ấy.”
“Hôm qua nghe được tin đồn ta còn không tin, hóa ra ngươi quả thực sắp thành thân.” Phụ nhân cười sau đó nhìn Thẩm Châu Hi nói: “Đúng là trai tài gái sắc, chăn hỉ này ta đương nhiên sẽ làm thật xinh đẹp.”
“Đa tạ ngươi.”
“Có gì đâu, ngày thường tiệm vải cũng được ngươi quan tâm nhiều.”
Hà Ảnh sa cứ thế được trả lại, phụ nhân cười nói: “Nghe nói hôm qua cô nương trả không ít đồ cho Kim Ngân Lâu. Không bằng hôm nay ngươi xem quần áo của tiệm chúng ta đi, tuy không có danh khí như Kim Ngân Lâu nhưng vải của chúng ta cực kỳ tốt. Nhị ca ta hôm qua còn mang tới một vị tú nương. Người này làm việc ở Thượng Y Cục, tay nghề thêu cực giỏi. Cô nương đến đúng lúc, nếu đặt làm xiêm y bây giờ thì lập tức có thể làm xong cho ngươi. Nếu cách mấy ngày nữa sợ là không biết phải đợi tới khi nào.”
Thẩm Châu Hi bị bà ta nói thì động lòng nhưng nghĩ tới gia cảnh của Lý Vụ thế là nàng định cự tuyệt. Ai ngờ Lý Vụ đã mở miệng: “Vậy nhìn xem chút, kiểu dáng quần áo ở đâu?”
Phụ nhân dẫn hai người vào sâu bên trong tiệm vải rồi chỉ vào một cái giá áo treo quần áo may sẵn và nói: “Đều là kiểu dáng mới, cô nương chọn kiểu nào thì lập tức chúng ta sẽ cho người đo kích cỡ để làm theo. Nếu muốn làm gấp cũng có thể để tú nương sửa lại bộ may sẵn.”
“Không vội.” Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi nói: “Ngươi chọn đi.”
Thẩm Châu Hi do dự: “Nhưng…… Ngày hôm qua……”
“Kim Ngân Lâu là chỗ ăn thịt người không nhả xương, quần áo bình thường có cái nào đắt như thế đâu?” Lý Vụ nói: “Ngày hôm qua ngươi trả bẩy bộ xiêm y thì hiện tại chọn lại đúng từng ấy, nhanh chọn đi, chậm là ta không chờ đâu.”
Vừa nghe nói hắn không chờ Thẩm Châu Hi vội vàng tiến lên chọn lựa. Cái tên Lý Vụ chán ghét này nói không chờ thì chắc chắn hắn làm được. Nếu hắn đã mở miệng thì nàng còn do dự cái gì?
Xiêm y của tiệm vải này về kiểu dáng hay vải dệt đều kém Kim Ngân Lâu một chút, nhưng người không có kinh nghiệm với trang phục khó mà nhận ra. Thẩm Châu Hi cẩn thận chọn lựa những kiểu dáng không dễ bị lạc hậu, chủ yếu chú ý tới vải dệt. Vất vả lắm nàng mới chọn ra được bảy cái miễn cưỡng có thể lọt vào mắt mình.
“Cô nương toàn chọn mấy màu trầm, sao không chọn mấy món màu sắc tươi sáng ấy?” Phụ nhân tốt bụng nói.
Thẩm Châu Hi nhìn thoáng qua quần áo màu sắc rực rỡ nhưng không dám nhìn nhiều mà nhanh chóng thu lại tầm mắt.
“Không cần……”
“Ngươi không thích màu sắc rực rỡ ư?” Lý Vụ hỏi.
“Cũng không phải……”
“Thích chính là thích, không thích chính là không thích, cái gì mà cũng không phải?” Lý Vụ đi đến trước giá áo chuyên treo mấy bộ màu sắc bắt mắt sau đó cầm lấy một cái váy màu thạch lựu màu đỏ và nói: “Ngươi mặc cái này thử xem.”
Phụ nhân cười nói: “Lý huynh đệ đúng là mắt sắc, tuy chảo nhuộm không chỉ nhuộm một cái nhưng váy này nhuộm màu đúng là cực đẹp. Hoa văn bên trên cũng sinh động như thật, giống như một cây thạch lựu xum xuê.”
Thẩm Châu Hi nhớ tới ánh mắt lạnh băng của Phó Huyền Mạc thì đột nhiên lắc đầu nói: “…… Ta không cần.”
“Ngươi không thích?” Lý Vụ hỏi.
“Ta……” Thẩm Châu Hi nói không nên lời.
“Chít chít oa oa làm gì, thử là biết thích hay không.” Lý Vụ nhét cái váy vào tay nàng nói: “Cầm đi thử đi.”
Phụ nhân nhẹ nhàng đẩy nàng tới phía sau rèm, Thẩm Châu Hi rơi vào cảnh không trâu bắt chó đi cày thế là đành thay cái váy màu thạch lựu vào.
Thay xong nàng vẫn không dám ra cửa. Gương đồng quá nhỏ nên nàng cũng không biết mình hiện tại trông như thế nào. Sau một hồi do dự bên ngoài lại vang lên giọng nói không kiên nhẫn của Lý Vụ: “Thẩm Châu Hi, ngươi đang lột da hả?”
Lúc này nàng mới xoắn xuýt đi ra ngoài.
“Sao…… Thế nào?” Nàng lắp bắp hỏi.
Thẩm Châu Hi nhìn chằm chằm ánh mắt Lý Vụ, sợ hắn sẽ giống Phó Huyền Mạc và bày ra bộ dạng lạnh băng.
Lý Vụ nhìn Thẩm Châu Hi, thật sự không rõ vì sao trước kia nàng luôn chọn mấy màu âm u. Nàng có một khuôn mặt trứng ngỗng ngây thơ, mắt hạnh tươi đẹp, màu da như tuyết, lúc cười đôi mắt kia càng thêm rực rỡ như liễu mùa xuân.
Cái váy đỏ màu thạch lựu này mặc trên người nàng bắt mắt như lửa, cực kỳ rung động lòng người.
“…… Khó coi sao?” Thẩm Châu Hi càng ngày càng không tự tin, giọng nàng như muỗi kêu: “Ta đã bảo không thử rồi ngươi lại cứ……”
“Đẹp.” Lý Vụ đánh gãy lời nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng nói: “Rất đẹp.”
“…… Thật sự?” Thẩm Châu Hi ngây dại.
“So với quần áo lúc trước của ngươi thì đẹp hơn nhiều.” Lý Vụ nói: “Ngươi lại chọn thêm vài món mình thích rồi đi thử, nếu đẹp thì mua.”
Nhận được câu trả lời ngoài dự đoán nên Thẩm Châu Hi không nhịn được đỏ mặt. Nàng đi tới trước giá áo, hưng phấn chọn trong đám quần áo màu sắc rực rỡ kia. Mỗi khi chọn được một cái nàng sẽ quay đầu hỏi Lý Vụ: “Cái này thế nào?”
“Ngươi thích là được.” Ban đầu Lý Vụ nói.
Sau đó hắn dứt khoát nói thẳng: “Đây là quần áo của ngươi, không phải của ta, ngươi thích gì mới quan trọng, sao cứ phải hỏi ta làm cái gì?”
“…… Ta thích là được ư?”
“Ăn mặc đẹp là chuyện của ngươi, ăn mặc khó coi cũng là chuyện của ngươi, có liên quan gì tới ta? Đương nhiên ngươi thích là được.” Lý Vụ bỗng nhiên ngây ra, ánh mắt hiểu rõ nhìn nàng hỏi: “…… Ai nói với ngươi cái gì à?”