Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Đi JJ

Chương 8: Phòng ăn (khúc nhạc dạo): Nằm mơ bị chó liếʍ hạ thể, Kiều Vũ mặc trang phục hầu gái chào buổi sáng, thời gian cho b

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì các bang trong thành phố sống mái với nhau một thời gian, đại ca Kiều Vũ đi theo bị một bang phái khác lật đổ, cộng thêm cậu dùng toàn bộ tài sản của mình kinh doanh phòng khám bệnh đã bị Tưởng Bưu đập nát. Vậy nên tất nhiên cậu trở thành kẻ nghèo không có việc làm, sinh hoạt cực kì khổ sở. Hai tháng nay, cậu mỗi ngày chỉ có thể dựa vào sáng dậy sớm tối về muộn trên mạng bán thân đi bồi chạy, bồi chơi, bồi luyện tennis kiếm tiền cơ bản đủ sinh hoạt. Nhưng dù là như vậy, cậu đến tiền thuê nhà cũng nhanh đóng không đóng nổi.

Cho nên, sau khi cậu làm bạn pháo của Tưởng Bưu là lần đầu tiên được ở phòng tổng thống, cậu liền quyết định ôm đùi Tưởng Bưu. Dù sao người sống một đời, vẫn là phải ăn cơm.

Thế là, Kiều Vũ "được"Tưởng Bưu mang về nhà, làm... Thư ký sinh hoạt.

"Thư ký sinh hoạt?"

Tưởng Bưu nói:

"Trước cậu không phải là bồi ăn bồi uống bồi chơi bồi luyện tập sao? Đến chỗ này cũng không khác nhiều, có điều thêm một dạng..." Hắn chưa nói xong, dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Kiều Vũ một chút.

Kiều Vũ hoàn mỹ hiểu ý: "Ngủ cùng."

Cứ như vậy, hai người vô cùng hài hòa hình thành ước định bằng miệng. Sau đó Kiều Vũ đem hành lý ít ỏi của mình đến tòa biệt thự củaTưởng Bưu. Từ đó hai người liền bắt đầu cuộc sống ở chung hoàn mỹ.

Kiều Vũ phụ trách Tưởng Bưu tất cả ăn, ở, đi lại, gia đình... lúc cần thiết còn vì kim chủ Tưởng giải quyết vấn đề sinh lý, không thể nói là không khổ cực. Nhưng Tưởng Bưu cũng không có bạc đãi cậu, đối đãi giống như những nữ nhân từng qua lại với hắn, hắn đối với Kiều Vũ cũng là không chút nào tiếc rẻ tiền tài, trừ bỏ tiền lương cơ bản năm vạn một tháng, Kiều Vũ ăn uống chi tiêu tất cả đều là từ trong thẻ Tưởng Bưu quẹt.

Có thể nói, so với lúc đầu quân cho đại ca xã hội đen, ông chủ Tưởng Bưu này xem như tri kỷ thực sự.

Tục ngữ nói, uống nước nhớ nguồn, làm người phải hiểu được cảm ơn.

Kiều Vũ đối đại kim chủ Tưởng Bưu này không thể nói là không dụng tâm, Tưởng Bưu thích gì, cậu liền thỏa mãn cái đó, không chỉ đảm bảo cho cái miệng phía trên ăn no, còn muốn đút cho tốt cái miệng phía dưới. Thế nhưng theo tin tức ngầm câuh nghe được, cậu đã biết Tưởng Bưu là cái kiểu tra nam cặn bac, có mới nới cũ, thay đổi thất thường, thủy tính dương hoa*! Muốn lưu lại cảm giác mới mẻ cho loại người này cũng không dễ dàng!

*Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất

Vì kế sinh nhai bức bách, cậu đành phải bỏ thời gian ra gian nan đi học thì thăm dò nghiên cứu khoa học tinh thần, mỗi ngày cẩn thận sáng tạo cái mới, cố gắng khai phát ra càng nhiều tư thế tình ái mới lạ, các loại play khiến thỏa mãn "Khẩu vị" kim chủ, cam đoan mình sẽ không bị chán ghét khai trừ.

Một tháng năm vạn, bao ăn bao ở bao mặc bao đi, ngẫu nhiên còn có phúc lợi gói quà lớn. Một năm trôi qua, lãi chí ít năm mươi lăm vạn!

Đây chính là một bộ 100 m2 nhà trọ trả tiền đặt cọc trước đó!! Làm gì có thể như thế kiếm được thế chứ! Không làm tiểu bạch kiểm cũng không được!

Cứ như vậy, Kiều Vũ dốc hết sức "Khai phá" "Phương hướng hứng thú" của kim chủ, thu thập các loại "Số liệu", vì trường kỳ tác chiến sau này mà chuẩn bị.

Thế là, sáng sớm ngày hôm đó, cậu mặc vào bộ trang phục hầu gái Nhật mua lại giá cao từ trên mạng.

...

Tưởng Bưu là bị Kiều Vũ khẩu giao bằng miệng cho tỉnh.

Hắn khi đó đang nằm mơ, mơ hạ thể của mình cắm xương thức ăn của chó, hơn nữa còn là cởi trần chạy ngoài đường, nhưng dù cho chạy đến đâu bên trong đều có chó đuổi theo sau lưng hắn, cuối cùng chạy không kịp, bị con chõ to đẩy ngã nhào trên mặt đất, chó duỗi đầu lưỡi lớn ra giống như liếʍ thức ăn cho chó mà không ngừng mà liếʍ huyệt của hắn, đầu lông xù giữa hai chân của hắn không ngừng mà liếʍ đến liếʍ đi đi, tựa hồ là vội vàng muốn đem cái xương hắn kẹp liếʍ cho ra.

Đầu lưỡi kia không ngừng nhanh chóng chọc lên chọc xuống quét qua tiểu huyệt hắn, đem nước bọt thoa khắp âm bộ, hạ thể bị đầu lưỡi động vật liếʍ ẩm ướt làm cho hắn cảm giác phần eo vừa mềm lại tê dại.

Đại khái là bởi vì bị liếʍ hạ thể xong, đột nhiên không cảm giác được con chó có tính đe dọa, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại bởi vì cái kịch bản hoang đường này liền biết đây là mộng, giống trước đó ở tàu điện ngầm trong giấc mơ tình cảnh hoang đường, bên trong xấu hổ mang theo kɧoáı ©ảʍ cực đoan kí©h thí©ɧ, thứ kɧoáı ©ảʍ này khiến cho hắn nhô eo lên, thật to mở chân ra, thậm chí lấy hai chân kẹp lấy đầu kia súc sinh kia, để kia con chó không có chút nào trí thông minh kia liếʍ bướm cho hắn.

【 a -- chó đang liếʍ bướm tôi, tôi đang bị một con chó liếʍ bướm, tôi là cɧó ©áϊ -- a -- tôi là cɧó ©áϊ bị chó đực thao! 】

Hắn bây giờ trong giấc mộng hoang đường làm càn rêи ɾỉ, những lời mất mặt cũng dám nói ra!

Hắn đang sảng khoái đến không chịu nổi nữa, đột nhiên, con chó kia lộ ra hàm răng sắc nhọn, hướng hắn hạ thể đớp, răng nanh trong nháy mắt ngậm lấy âm hạch hắn, một trận cùng loại chết lặng đau đớn đột nhiên quét qua người.

Hắn đầy trong đầu " Tao &$*$^#*@&, con mẹ nó chứ sắp bị chó cắn hỏng!"

Ác mộng! Biến đi!

"A a a a --!" Hắn đá chân tỉnh lại.

"Rầm!" Một tiếng động của vật nặng rơi xuống đất.

Hắn tâm thần chưa ổn định, quát lớn:

"Đcm nó chứ, cái gì đấy!!!"

Sau khi quát xong, yên tĩnh hai giây, phát hiện có chút gì không đúng, trong hạ thể... Hắn cúi đầu xem xét, một cây dương v*t giả cắm ở trong bướm nhỏ.

Lúc này, giọng nói Kiều Vũ từ dưới đất truyền đến:

"Là em."

Tưởng Bưu: "..."

Kiều Vũ nói: "Em chỉ là muốn sáng sớm ái tâm khẩu giao cho anh, anh..."

Cậu sờ lên cài tóc bị lệch trên đầu, mặt có chút đen.

Trông thấy trang phục cậu, Tưởng Bưu kinh hãi:

"Em mặc trang phục hầu gái làm gì, em biếи ŧɦái sao?!"

Hắn xong quên hết vừa rồi hắn vừa mới ở trong mơ mở lớn chân để chó liếʍ bướm dáng vẻ mới càng giống cái đồ biếи ŧɦái.

Kiều Vũ bị hắn làm tức chết, nhưng vẫn phải nhịn, từ dưới đất bò dậy sửa sang lại vẻ mặt, đem váy hầu gái bồng bồng trên người phủi phủi, lộ ra vẻ chuyên nghiệp mỉm cười.

"Chủ nhân, sáng sớm tốt lành nha ~! Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Nha... Nha... Cạn lời... Cắm cái đồ chơi này có thể ngủ ngon sao? Tưởng Bưu đem dương v*t giả từ hạ thể rút ra vứt trên mặt đất, khẩu khí rất lớn nghiến nghiến răng:

"Em tốt nhất có thể làm gì cho anh nguôi giận đi."

...

...

Tưởng Bưu thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị Kiều Vũ "Mời" đế phòng ăn.

Khi hắn nhìn thấy quang cảnh trong phòng ăn, đừng nói nguôi giận, hắn cảm thấy hắn muốn giảm nhiệt -- dục hỏa.

Trên bàn dài, áo mưa gai bọc dương v*t giả đứng thẳng.

Trên ghế ngồi, dương v*t được bọc bở bαo ©αo sυ vòng lông thú*

*Hình bên dưới

Cái rắp tâm ý đồ bất lương này, tựa hồ có chút quá rõ ràng.

___________________________

*Bαo ©αo sυ vòng lông thú
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Vòng silicon lông thú có lông kí©h thí©ɧ môi âm đ*o phụ nữ nhằm gia tăng kɧoáı ©ảʍ khi quan hệ, ngăn chặn việc xuất tinh sớm cho nam giới giúp cả 2 viên mãn và sung sướиɠ trong đời sống tìиɧ ɖu͙©.
« Chương TrướcChương Tiếp »