Chương 1: Vương Tiểu Hoa

Editor: AkiDtt

“Tiểu Hoa, hôm nay mấy giờ tan làm thế?”

“Chị Lam, chị đừng gọi em cái tên này nữa mà, chị gọi em là Tiểu Vương cũng được mà.”

Nghe cậu nói, một cô gái ăn mặc toàn đồ hiệu, đôi chân thon dài, đặt chiếc cốc trên tay xuống.

Xoay người mỉm cười nhìn cậu nói: “Chị thấy cái tên Tiểu Hoa này rất dễ nghe mà.”

“Chẳng dễ nghe chút nào cả. Em thân là một tên đàn ông lại sở hữu cái tên con gái như vậy, đến em nghe còn chẳng thấy chút mùi vị đàn ông nào đây này.”

Cô gái được gọi là chị Lam nghe vậy liền nhìn khắp bộ dạng của Vương Tiểu Hoa.

Cậu có một khuôn mặt cực kỳ thanh tú, đôi mắt hệt như hồ nước trong. Thân cao 1m75 hơi gầy chút, làn da trắng như tuyết khiến bao cô gái phải thèm thuồng hâm mộ.

Vậy mà tự gọi mình là đàn ông cơ đấy?! Có mà là tiểu thịt tươi thì có nha.

Chị Lam cố nén cười, đẩy đẩy Vương Hiểu Hoa vẫn còn đang chán nản nói.

“Được rồi, “đàn ông” à, mấy giờ thì em tan làm đây? Khi nào tan làm muốn cùng tụi chị đi ăn một bữa không? Gần đây mới mở một quán lẩu khá ngon đấy, hôm nay chị mời.”

Vương Tiểu Hoa thích đến mức suýt chút không kìm được nước miếng, nhưng vừa nghĩ đêm nay mình có chuyện phải làm, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

“Chị Lam, em xin lỗi, hôm nay em còn có việc nên không đi được ạ.”

Nghe vậy, chị Lam cũng không ép buộc cậu nữa.

“Được rồi, vậy khi nào rảnh cùng nhau ăn bữa cơm nhé.” Trước khi đi, cô không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Vương Tiểu Hoa một chút.

Nhìn thấy Vương Tiểu Hoa đỏ mặt, trong lòng chị Lam không khỏi cảm khái.

Tại sao cậu nhóc này lại khiến người ta yêu thích vậy cơ chứ?

Nếu mà cái tên em trai chết tiệt ở nhà có thể đáng yêu bằng một nửa giống Tiểu Hoa thì thật tốt biết mấy.

Nửa giờ sau, thời gian tan làm cũng đã tới, Vương Hiểu Hoa lần lượt chào tạm biệt mọi người, liền rời khỏi quán cà phê nơi cậu đang làm công việc bán thời gian này.

Ngồi trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng của mình, Vương Tiểu Hoa đạp mạnh chân, bắt đầu chạy xe.

Chắc hẳn rất nhiều người sẽ tò mò rằng, tại sao một tên “đàn ông” như Vương Tiểu Hoa lại sở hữu một cái tên con gái như vậy.

Phải biết rằng, vì cái tên này mà từ nhỏ Vương Tiểu Hoa đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Khi còn đi học, giáo viên rất thường hay nhầm lẫn giới tính của cậu. Người nào lần đầu tiên nhìn thấy tên của cậu, cũng đều cho rằng cậu là con gái.

Thậm chí khi còn học cấp 3 rất nhiều người còn gọi cậu là “Vương Giáo Hoa”. Cũng chính là bởi vì cách phát âm của Tiểu Hoa khá giống với Giáo Hoa. (Tiểu Hoa: xiaohua; Giáo Hoa: jiaohua).

Từ khi cái biệt danh “Vương Giáo Hoa” này được lan truyền rộng rãi, thậm chí một số giáo viên cũng hùa theo gọi trêu cậu vài lần.

Tính cách Vương Tiểu Hoa rất mềm yếu, gan lại nhỏ, thậm chí khi bị bắt nạn cũng chỉ dám trợn to đôi mắt hạnh nhân ngấn nước, ủy khuất khịt khịt cái mũi nhỏ.

Nhiều người nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, chỉ có thể gãi đầu xấu hổ, luôn cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ con.

Mà Vương Tiểu Hoa cũng không biết mắng người, chỉ là dựa theo tính cách kia thì cũng đừng ai hi vọng có thể nói được gì với cậu.

Lần mắng người tệ nhất, cũng chỉ mắng người ta là “Đồ ngốc” mà thôi.

Chỉ mắng có vậy mà đôi khi còn làm cậu cảm thấy áy náy trong một thời gian dài.

Còn về lí do tại sao ba mẹ cậu lại đặt cái tên này cho cậu, thì đó lại là câu chuyện đẫm nước mắt a.

Mỗi khi Vương Tiểu Hoa nhớ lại nguồn gốc cái tên của mình, cậu hận không thể xuyên trở về bóp chết cái tên thầy bói rỏm kia thôi.

Vào lúc mẹ cậu mang thai cậu, có một lần bà ngoại cậu đi dạo.

Kết quả bà gặp được một thầy bói toán đang bày sạp trên đường, mà từ nhỏ bà đã tin mấy thứ mê tín kiểu này, vì thế mà bà nhờ ông thầy bói xem cháu ngoại của bà là trai hay gái.

Ông thầy bói bảo với bà rằng, cháu ngoại của bà khoảng ba tháng sau sẽ chào đời.

Nghe vậy, trong lòng bà ngoại cả kinh, phải biết rằng, hiện tại con gái bà đang mang thai gần được bảy tháng rồi, mà lúc nãy bà cũng không hề nói cho ông thầy này biết trước.

Nếu tính kĩ thời gian, ước chừng còn khoảng gần ba tháng nữa là sinh.

Chính vì thế mà bà không khỏi thầm khâm phục vị thầy bói này quả nhiên là cao nhân đắc đạo.

Thầy bói còn nói với bà rằng, cháu ngoại bà tuy rằng mệnh tốt, nhưng ngay từ khi còn nhỏ đã gặp nhiều trắc trở.

Cũng may, tuy hay gặp trắc trở nhưng lại luôn có quý nhân phù trợ, luôn có thể hóa nguy thành an.

Nhưng vào lúc chọn tên thì nên lấy tên con gái một chút, nếu không thì sẽ không trấn áp được mệnh cách của cậu.

Trước khi đi, ông thầy bói này còn nói với bà rằng, vào ngày mà con gái bà đi sinh chắc chắn sẽ bị kẹt xe, nhưng không sao, mọi chuyện cũng không đáng lo ngại.

Sau khi về đến nhà, bà ngoại liền kể cho con gái bà nghe.

Lúc đầu, con gái bà không tin chuyện này, cô cho rằng, giờ đã là thế kỉ 21 rồi, sao bà còn có thể đi tin mấy cái thứ mê tín từ thời phong kiến này chứ.

Nhưng lại không ngờ được rằng, vào hôm cô đi sinh, xe của cô bị tắc lại do đoạn đường phía trước xảy ra tai nạn giao thông khá là nghiêm trọng.

Mà mẹ của cô còn luôn giữ thái độ, thà tin lầm còn hơn không tin.

Vì thế mà hai người phụ nữ đã quyết định chọn cái tên Vương Tiểu Hoa để đặt cho đứa bé chuẩn bị chào đời, khiến ba của cậu cũng hoàn toàn bất đắc dĩ.

Mà điều càng khiến mọi chuyện trở nên cẩu huyết hơn chính là, từ nhỏ Vương Tiểu Hoa gặp đủ các loại trắc trở khác nhau y hệt như những gì ông thầy bói đó nói.

Cũng có thể là do di truyền, vì sức khỏe của mẹ cậu trước nay vốn luôn không tốt, cậu từ nhỏ đã có sức khỏe kém, thường xuyên bệnh tật.

Còn chưa kể, cậu lại còn bị rắn cắn khi lên ba, ngã xuống sông khi lên bốn, suýt bị xe đâm khi lên bảy, v…v…

Vì vậy mà bà của cậu càng khẳng định những lời mà ông thầy bói kia nói, thậm chí, trước khi mất, bà còn nắm chặt tay cậu dặn cậu tuyệt đối không được phép đổi tên.

Được thôi, Vương Tiểu Hoa cậu cả đời này đừng nghĩ đến chuyện đổi tên nữa rồi.

Mẹ cậu cũng qua đời vì bệnh khi cậu còn nhỏ, ông ngoại cũng bỏ cậu mà đi cách đây vài năm.

Sau cái chết của bà ngoại hai năm trước, Vương Tiểu Hoa được ba của mình là Vương Văn Huy đưa về nhà vì trách nhiệm.

Đỗ xe đạp xong, Vương Tiểu Hoa đeo cặp trên vai, đi tới cổng, bấm chuông cửa.

“Ai thế?”

Chờ một lúc, cửa liền được mở ra, vừa mở người bên trong vừa kì lạ hỏi.

Nhìn thấy là cậu, sắc mặt của người mở cửa hơi thay đổi, sau đó cười cười nói: "Là Tiểu Hoa à, hôm nay sao có thời gian quay về thế?"

Cậu liếc mắt nhìn người phụ nữ này một cái, thì thào nói: “Quay về lấy chút đồ.”

Nói xong cậu liền bước vào nhà, trực tiếp đi lên lầu hai.

Trông thấy cậu đi lên lầu, trong mắt Từ Tuyết Bình hiện lên chút hoảng loạn, ba ta chạy nhanh theo nói: “Tiểu Hoa à, ở bên ngoài nóng như vậy, sao con không ngồi xuống ăn chút hoa quả trước, lấy đồ không cần vội vậy đâu."

Vương Hiểu Hoa không thèm ngoảnh đầu lại, để lại một câu “Không cần”, liền đi thẳng đến căn phòng nơi mà cậu từng ở.

Không ngờ được là, khi vừa mở cửa ra, bàn chân vốn dĩ đang được nâng lên lại từ từ hạ xuống.

Quần áo thì bị vứt loạn khắp nơi, sàn nhà bừa bãi tất thối, vỏ đồ ăn vặt, vài cuốn sách trên giá của cậu cũng bị vứt lung tung trong góc.

Căn phòng gọn gàng ngăn nắp trước đây nay đã bị thay đổi đến không thể nhận ra nữa rồi, trông chẳng khác gì một bãi rác.

Vương Tiểu Hoa cau mày, trên mặt tràn đầy tức giận.

Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh được mở ra, một cô gái bước ra.

“Mẹ, ai vậy, con vừa…”

“Sao mày lại tới đây.”

Vừa nhìn thấy cậu, trên mặt cô ta hiện lên vẻ chán ghét không thèm che giấu.

Vương Tiểu Hoa làm như không nghe thấy lời cô ta nói, cậu trực tiếp bước vào căn phòng trước đây mình từng ở, chuẩn bị lấy đồ xong thì cậu sẽ rời đi ngay.

Nhưng cái cô gái rõ ràng không muốn cho cậu rời đi dễ ràng như vậy.

Thấy cậu không thèm để ý đến mình, cô ta ra vẻ châm chọc: “Sao đây, nhìn thấy chị gái mình còn không biết mở mồm chào một tiếng à? Không ai dạy mày các phép xã giao cơ bản sao?!”

Vương Hiểu Hoa vẫn không thèm để ý đến cô ta, cậu thừa biết cô ta là dạng người gì, loại đối thoại kiểu tương tự như này cũng không biết cậu đã từng nghe qua biết bao nhiêu lần nữa.

Cũng giống như cô ta không coi cậu là em trai, thì cậu cũng chẳng coi cô ta là chị gái của mình.

Đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, Vương Tiểu Hoa quyết định tăng nhanh tốc độ.

Cậu cũng không định lãng phí quá nhiều thời gian ở đây với cô ta, nếu ở đây quá muộn, thì rất khó để trở về được.

“Hộp giấy của tôi đâu?!”

Tìm một lượt cũng không thấy cái hộp giấy mình cần tìm, Vương Hiểu Hoa đứng dậy lạnh giọng hỏi.

Vương Tiểu Lan nghe thấy cậu hỏi, cô cực kì không vui trả lời: “Hộp giấy nào, làm sao mà tao biết được.”

“Đồ đạc của mình còn không tự cất cho kỹ lại còn đi hỏi tao, đồ của mày thì ai mà thèm lấy, quả nhiên đúng là đồ vô học mà, tao nói cho mày biết…"

Tìm mãi mã vẫn không tìm được, Vương Tiểu Hoa khẽ cắn môi, cậu muốn ra ngoài hít thở.

Trong này toàn bốc mùi hôi thối dơ bẩn, cộng thêm người phụ nữ này lải nhải mãi không ngớt, thực sự khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

“Mẹ ơi, ai đỗ chiếc xe đạp hỏng trước cửa nhà chúng ta kìa!"

Còn chưa kịp xuống lầu, Vương Hiểu Hoa đã nghe được lời nói của một chàng trai trong phòng khách.

“Đừng nói linh tinh, anh con đang ở trên lầu lấy đồ đấy.”

Vương Hồng Viễn nghe thấy mẹ mình nói như vậy, liền bĩu môi tỏ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Được rồi mẹ, con biết phải làm như thế nào mà.”

Vừa lên lầu, cậu ta liền nhìn thấy Vương Tiểu Hoa đang đứng ở cửa phòng ngủ của mình.

Chiếc áo sơ mi đã bị giặt đến trắng bệch, đôi giày cũ phai sạch màu, cùng cái túi đeo chéo mà Vương Tiểu Hoa dùng mấy chục đồng mua được ở một của hàng rẻ tiền.

Vương Hồng Viễn một tay chống tường, thân cao 1m8, đem lại cảm giác áp bách cực kỳ khó chịu cho Vương Tiểu Hoa.

“Tôi nói cho anh biết, cầm được đồ thì nhanh chóng cút đi, có nghe thấy không hả?!”

Vương Tiểu Hoa mím mím môi, liếc nhìn cơ bắp cực kì phát triển của đối phương do thường xuyên chơi bóng rổ tạo thành, gan lớn trả lời.

“Tôi chỉ đến đây để lấy đồ của mình thôi, cậu có nhìn thấy một chiếc hộp giấy màu trắng không?”

Hộp giấy màu trắng? Vương Hồng Viễn mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng sáng, vốn là nụ cười tỏa nắng đấy nhưng nó lại khiến Vương Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu.

Trước đây, khi cậu vẫn còn sống ở nơi này, Vương Hồng Viễn vẫn luôn bày ra cái dáng vẻ này, trước mặt người lớn luôn tỏ ra mình là một người con ngoan.

Khi còn nhỏ, cậu ta thường rất hay cướp đồ chơi mà bà ngoại mua cho cậu, còn hay ném sách của cậu đi nữa.

Lúc ban đầu, cậu cũng đã từng kể chuyện này cho ba mình Dương Văn Huy nghe, nhưng lần nào Vương Văn Huy cũng không chịu tin cậu, ngược lại còn trách cậu không hiểu chuyện.

Trách cậu thân làm anh trai lại không chịu nhường cho em trai mình một chút.

“Từng thấy qua.”

Vương Hồng Viễn hạ tay chống vách tường xuống, hai tay đút túi, nâng cằm nói: “Tôi ném nó vào phòng chứa đồ rồi, nếu muốn tự mình đến đó mà tìm.”

Vương Tiểu Hoa lập tức chạy đến phòng chứa đồ, trông thấy hộp giấy mình cần tìm, hốc mắt lập tức tràn ngập hơi nước.

Cậu dùng tay lau sạch dấu giày trên đó, mở ra xem, cũng may đồ bên trong đều không sao.

Hiện tại đã lấy được đồ của mình, Vương Tiểu Hoa cũng không định ở lại, mà Từ Tuyết Bình có khi lại ước cậu nhanh đi nhanh lên không chừng.

Lần này, đến câu giữ cậu ở lại cũng lười nói, vừa lúc Vương Tiểu Hoa đi ra, thì cậu cũng vừa lúc nhìn thấy ba mình lái xe trở về.

Vương Văn Huy mấy hôm trước nghe điện thoại nên biết cậu hôm nay tới lấy đồ, ông cũng chỉ nhìn lướt qua cậu, một câu cũng chẳng thèm nói gì.

Đằng sau cậu chính là tiếng cười hạnh phúc của một gia đình, ngay từ khi bắt đầu cậu đã là một kẻ dư thừa rồi.

Vào cái ngày cậu thành niên kia, ba cậu cho cậu một khoản tiền, và bảo cậu hãy chuyển ra ngoài sống, tự lo cho bản thân.

Thật nực cười làm sao, căn nhà mà cái gia đình này đang ở lại được mua dựa vào tiền của mẹ cậu cơ chứ.

Vương Tiểu Hoa lặng lẽ đạp xe đạp, quay về nơi cậu hiện tại cậu đang sống.