Chương 8

Vào lúc bình thường, Chử Thần nhất định sẽ châm chọc tên đáng ghét Long Thắng Dương mấy câu, nhưng hôm nay anh lại không có tâm trạng, ngồi xuống ăn hai miếng cơm xong liền trở về phòng.

Long Thiên Tư đối mắt với Chử Cao Lương, sau nói: "Nghe nói hôm nay nó về sớm, Bằng Hải cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nói hai ngày nay trạng thái của nó không tốt, bảo chúng ta chú ý một chút."

Long Thắng Dương lập tức nói: "Cái này đơn giản mà, cháu dẫn anh ấy đi loang quanh, thả lỏng tâm trạng."

Long Thiên Tư cũng nói: "Chắc là mệt rồi, con cẩn thận chút, nếu nó không muốn đi thì đừng phiền nó."

Năm phút sau, Long Thắng Dương sắc mặt xám xịt xuống dưới nhà, lắc đầu. Người mẹ già thở dài, nói: "Thằng bé là đứa hay giấu chuyện, để nó nghỉ ngơi một chút, để hôm khác rồi gọi nó đi."

Mấy ngày liền không thể gọi Chử Thần ra ngoài, tâm tư nóng lòng muốn thử đưa người ra ngoài của Long Thắng Dương bị lãng phí, nên là hắn tự chạy ra ngoài chơi bời điên cuồng một trận, gọi chị gọi em, gọi huynh gọi đệ say khướt từ chốn phong nguyệt đi ra, gào lên nói: "Đi, đi, đến nhà tôi, chơi đến nửa đêm luôn!"

"Còn đến nhà cậu á, lần trước bố cậu rút thắt lưng da ra cho bọn này xem cậu quên rồi à?"

"Ha, đấy đã là gì, bố đánh con không phải điều hiển nhiên à?" Long Thắng Dương hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, có điều cẩn thận nghĩ một chút, cái đánh ấy cũng đau thật ấy....cho nên nói: "Mấy cái nhà kia của tôi đều không đến được....chìa khóa đều bị bố tôi thu lại rồi, có điều, bên cô tôi có một căn nhà để không, tôi biết chìa khóa ở đâu."

Đỉnh núi Quân Dương rất lạnh, cho dù có mở sàn sưởi, Nhan Tụ vãn cảm thấy giá, hàng ngày khi đến buổi tối cậu đều bật hết đèn trong nhà lên, chiếu sáng choang, mới dễ chịu hơn một chút.

Cậu nằm trên giường đọc sách, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, mơ hồ tỉnh lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động: "Không phải cậu nói ở đây không có người ở sao?"

"Đúng là không có người ở mà...." Một giọng nói quen tai truyền đến: "Bây giờ đang là mùa đông, ai lại sống trên núi chứ?"

"Thế sao chìa khóa lại mất rồi? Còn mở đèn."

"Không phải là dượng cậu ở sau lưng cô cậu nuôi...."

"Tôi khinh! Cậu đừng có mà nói linh tinh!" Lần này Nhan Tụ đã nghe rõ rồi.

Long Thắng Dương! Em họ của Chử Thần!

Cậu lập tức xuống giường, nhẹ nhàng vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô đậu ở trước cửa, một hàng nam nữ vây xung quanh, áo quần xộc xệch, nữ thì ăn mặc phong phanh, bị lạnh run cầm cập. Một ánh mắt này, Nhan Tụ liền biết xảy ra chuyện gì.

Cậu lập tức gọi điện thoại cho Chử Thần.

Long Thắng Dương ở bên ngoài bị gió lạnh thổi cho, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, mặc dù hắn mắng người khác ăn nói linh tinh nhưng chuyện đấy cũng không phải không có khả năng. Hắn tạm tránh xa đám bạn gọi điện thoại cho Long Thiên Tư, cười hì hì nói: "Cô ba, hôm nay cháu bị bố đánh, ây.....cháu sai rồi, cháu muốn đưa mấy người bạn đến núi Quân Dương ở một đêm....vâng, vâng, không mang theo mấy người linh tinh mà, nhất định không đập phá đâu ạ! Cháu thề! Ở xong cháu tìm người dọn dẹp, khử độc cho cô! Vâng vâng, vâng ạ."

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, quay mặt lại nói: "Cô tôi bảo, là bạn cũ cô ấy ở trong căn nhà này, chúng ta không chơi được đâu, mọi người về trước đi, tôi vào trong xem xem có thể ở lại một đêm không."

Bạn của hắn không rõ lý do nhưng Long Thắng Dương cũng đã nói như vậy rồi, mọi người liền lần lượt tạm biệt rồi rời đi, một cô gái đi đến, nhẹ giọng hỏi: "Còn em thì sao?"

"Cô?" Long Thắng Dương búng tàn thuốc lấp lánh vào mặt cô ta, mỉm cười nói: "Hay tôi giúp mắt cô bỏng to thêm chút nhé?"

Cô gái giật mình, lùi ra sau hai ba bước, rời đi cùng nhóm người kia.

Long Thắng Dương ung dung hút xong một điếu thuốc, sau đó từ sau cốp xe lấy ra một cái cờ lê to, một phát đá cửa mở lớn.

Máy cảnh báo kêu lên.....

Gương mặt Long Thắng Dương âm trầm, trực tiếp cầm cờ lê đập một hai cái làm khóa cửa rơi xuống. Từ trước đến nay, Long Thiên Tư luôn rõ như lòng bàn tay sản nghiệp của nhà mình, nếu bà ấy đã không biết người ở đây là kẻ nào, chứng tỏ trong này là người không được gặp ai.

Nhan Tụ nghe nói Long Thắng Dương xưa nay là một tên quý công tử học chẳng hay, cày chả biết, hòa hảo thích cười, phát hiện hắn đuổi người đi còn chưa kịp phản ứng lại, đến khi nhìn thấy hắn lấy cờ lê ra mới hoảng hốt.

Cậu lập tức quấn chặt áo chạy lên lầu, trên tầng hai không bật đèn, cũng không bật sàn sưởi, Nhan Tụ vừa lên đã bị khí lạnh quấn quanh người, hắt xì một cái thật mạnh.

Rõ ràng Chử Thần từng nói sẽ không có ai đến đây, sao cậu vừa vào ở còn chưa đến một tuần, đã gặp phải Long Thắng Dương rồi...Còn đập cửa vào nữa chứ!

Tên tiểu tử này rốt cuộc hiểu nhầm cái gì? !

Chử Thần đã nói là để máy hai tư trên hai tư, giờ lại không bắt máy, cậu trốn trong phòng trong cùng trên tầng hai, tim đập như đánh trống, vừa không ngừng gọi điện thoại cho Chử Thần, vừa kiên nhẫn chờ đợi.

Máy cảnh báo đã kêu lên, bảo an nhất định nhanh chóng chạy tới , nếu như Long Thắng Dương tìm từng phòng một, chắc có thể kéo dài đến khi họ đến đây.

Cậu vừa nghĩ như thế, đã đột nhiên nghe thấy tiếng cào trên mặt tường: "Để tôi đoán xem nào, cậu sẽ trốn ở đâu? ....một, hai, ba...."

Mí mắt Nhan Tụ giật điên cuồng.

Đúng rồi, tầng một vẫn bật đèn, tầng hai lại không có chút ánh sáng, người đang trong tình cảnh gấp rút nhất định sẽ chạy đến nơi tối để trốn, tên Long Thắng Dương này dốt chỗ nào vậy!

Đầu còn linh hoạt hơn cả Chử Thần ấy!

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chử Thần? ? ?

Em họ: Để tôi xe xem người sống ở đây là tên không thể gặp nào.....chị, em chào chị dâu!