Nhan Tụ được chuyển về phòng bệnh, những bông tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ, mặc dù cậu được bác sĩ nói rằng không phải phí sức như người khác, nhưng sinh con vẫn vất vả hơn công việc chân tay, tâm lý cũng vô cùng mệt mỏi.
Vật nhỏ mới sinh ra thực sự là không xinh xắn gì cho cam, nhỏ nhỏ hồng hồng đặt ở bên cạnh Nhan Tụ, mắt cứ nhắm hoài không mở. Nhan Tụ cầm bộ đồ sơ sinh nhìn chằm chằm nhóc con, trong lòng không nếm ra tư vị gì, có chua có ngọt, có mong chờ có sợ hãi, không biết phải làm sao.
Cậu lơ mơ thϊếp đi, mơ hồ cảm thấy ba mẹ Chử đang ôm nhóc con nhẹ giọng thì thầm, tràn ngập niềm vui. Mê man một lúc rồi tỉnh lại, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Chử Thần mang đến một phần bột củ sen, mở nắp dùng thìa khuấy lên thổi thổi, nhìn thấy Nhan Tụ ngẩn ngơ, chọc chọc vào người, đưa thìa đến bên miệng cậu.
Nhan Tụ vội vàng ngồi dậy, lấy bát từ trong tay anh tự mình ăn, nói: "Giấy khai sinh của con làm ở đây được không?"
"Được."
"Đợi chút tôi đi làm."
"Nghĩ xong tên rồi?"
"Nghĩ xong rồi, gọi là Nhan Thụy, Thụy trong thụy tuyết triệu phong niên!*" Cậu chỉ tay ra bên ngoài cửa sổ: "Cậu xem, may mắn biết bao!"
*Đây là một thành ngữ của Trung Quốc, ý là có tuyết mùa đông báo hiệu năm sau sẽ là một năm mùa màng bội thu.
Nhan Tụ dù sao cũng không phải phụ nữ, trăm nghìn cay đắng, không dễ gì mới sinh được con ra, chuyện này trước khi vào sống ở Chử gia Chử Thần đã nhắc đến trước với ba mẹ, họ đều không có ý kiến gì, chỉ nói sau này có thai lần nữa, để cho một đứa họ Chử.
Cứ ập ờ đồng ý, cũng không nói chuyện trước sau gì cũng sẽ ly hôn cho người lớn biết.
Chử Thần nói: "Tùy cậu."
Bởi vì sinh sản thuận lợi, chưa được hai ngày Nhan Tụ đã về nhà. Bụng không còn thứ gì nữa, trong phút chốc cảm thấy mình đang béo giống con chim cánh cụt biến thành con báo dạo chơi với gió, chỉ tiếc nuối một điều duy nhất là vòng eo không thể khôi phục lại ngay, mặc đồ trong mỏng có thể thấy rõ chỗ gồ lên, véo ra được cả một tảng thịt.
Long Thiên Tư dặn dò sang tuần rồi hãy tắm rửa, cũng không được vận động mạnh, bây giờ đã gần cuối năm rồi, nhiệt độ ở Hoa thành giảm mạnh, hôm nào cũng có gió lạnh, mỗi ngày Nhan Tụ đều ở trong phòng ấm đi qua đi lại, hoạt động đơn giản nhẹ nhàng, duỗi tay, duỗi chân, hóp bụng, hoặc lên phòng tập trên tầng cao nhất đạp xe đơn giản.
Không dễ gì mới qua một tuần, chưa đến năm giờ Nhan Tụ đã đứng dậy vùi mình vào phòng tắm, dội ướt người một cái rồi chà chà, nước trong bồn rất nhanh đã trở nên xám xịt. Cậu rửa sạch bồn tắm lại lần nữa, xả đầy một bồn nước sạch, thoải mái nằm vào bên trong, thầm nghĩ chỉ thiếu mỗi bước chà lưng nữa thôi.
Cửa kính mờ vang lên tiếng lạch cạch.
Nhan Tụ "soạt" kéo rèm tắm ra, đúng lúc đối diện với Chử Thần đang đứng trước bồn cầu. Chử Thần sợ hãi tắt nước, luống ca luống cuống, mặt mũi xanh mét: "Cậu....."
"Tôi cái gì mà tôi? Cậu vào mà không thấy ở đây hơi nước mù mịt đấy à?"
"Sao cậu không khóa cửa? !"
"Đêu là đàn ông cả, khóa cái gì chứ." Nhan Tụ dựa vào bồn tắm: "Cậu tiếp tục đi, xong rồi chà lưng cho tôi."
Rèm tắm bị kéo lại, nước bị kìm không thể lại chảy ra được nữa, Chử Thần u ám nói: "Cậu có thể sinh con, sao không biết ngại ngùng tí gì thế."
Nhan Tụ nói: "Cậu ngại thì nhắm mắt vào, tôi không chạm đến giữa lưng được, không chà nó kì kì sao ấy, cứ cảm thấy không được sạch."
Qua một lúc, có một bàn tay mò qua, Nhan Tụ đập anh một cái: "Sờ đi đâu đấy? Ở đây này."
Chử Thần nhắm mặt nhíu chặt mày, lộn xộn chà bừa cho cậu mấy cái rồi đứng dậy chạy vội ra ngoài.
Nhan Tụ nhìn cửa đã đóng lại, lẩm bẩm: "Giả vờ giả vịt."
Ngủ cũng ngủ rồi, con cũng sinh luôn rồi, chà lưng cho cậu cái thì có làm sao? Cứ cho là cậu có thể sinh con đi, cũng không tiện tìm phụ nữ giúp đâu ha?
Khi mang thai bởi vì cơ thể nặng nề, bắp chân luôn sưng tấy, Nhan Tụ thường xuyên tự xoa bóp để giảm đau bắp thịt, có điều làm thế dễ mệt mỏi, thường thì cứ xoa hai cái là đã ngủ rồi. Bây giờ tuy đã được giải phóng, nhưng vẫn không hề buông lỏng, tắm xong liền lấy tinh dầu ra mát xa.
Chử Thần chế giễu cậu: "Cậu thế mà sống lành mạnh thật đấy nhỉ."
Nhan Tụ lườm anh một cái. Người trong giới giải trí chủ yếu dựa vào ngoại hình để ăn cơm, cậu đương nhiên phải đẹp một chút, mà tinh dầu này lại là của Chử Thần: "Cậu không sống lành mạnh, mua nó làm gì?"
"Cái này là sản phẩm tôi đại ngôn, được tặng đấy." Chử Thần ngồi ở sofa phía đối diện, đường cong bắp chân của Nhan Tụ mượt mà, trông vừa thon vừa trắng, mắt cá chân tinh tế, cậu trời sinh đã có vẻ đẹp phi giới tính, đi bộ thôi cũng là hình tượng công tử bất phàm*, tỉ lệ fans nam nữ gần như là 1:1.
*Gốc 不食烟火: không ăn pháo hoa nhân gian, không phải người phàm nên mình dổi thành bất phàm.