Nhan Tụ chưa chuẩn bị ở cũng Chử Thần cả đời này đâu!
"Cháu cảm ơn dì." Nhan Tụ một mặt ngoan ngoãn vô hại dịu dàng, nói: "Dì hiểu nhầm rồi ạ, đứa bé là con của cháu, không có liên quan gì đến Chử Thần hết."
"Cháu đến tìm Chử Thần là vì cháu hiểu cậu ấy, biết rõ con người cậu ấy, có thể nói là, nhất định sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ cháu."
"Cháu quả thực là cùng đường bí lối mới đi tìm cậu ấy......trước đó cháu cũng đã nghĩ rất nhiều, rằng có thể sẽ phải mất mặt trước mặt cậu ấy nhưng vì cháu cũng không còn cách nào khác..... Sự thực chứng minh rằng ngày trước là cháu không hiểu chuyện, không nên thường xuyên có mâu thuẫn với Chử Thần, cậu ấy là một người rất tốt, nói được làm được."
"Cháu không biết Chử Thần nói với mọi người như thế nào....chuyện này cũng trách cháu, mãi vẫn không nói rõ cho cậu ấy biết, nhưng cháu xin hai người nhất định đừng hiểu nhầm! Chử Thần đã tận tình tận nghĩa giúp đỡ cháu rồi, cháu không muốn mang thêm phiền phức đến cho cậu ấy.... mặc dù hồi trước cháu và cậu ấy thường có chuyện rắc rối..." Cậu áy náy, ngại ngùng cười, trông có vẻ vừa lương thiện vừa vô hại lại bất an, đích thực là một đứa trẻ có tấm lòng lương thiện, kính già yêu trẻ.
Chử Thần biết cậu diễn tốt, nhưng bây giờ không có kịch bản nên vẫn có chút bất ngờ.
Ba mẹ Chử đi từ "ngạc nhiên không chắc chắn" đến "thất vọng trống rỗng" xong lại lên "chau mày sầu khổ", nhất thời không thể tiếp nhận được sự chênh lệch cảm xúc lớn như vậy. Chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, họ đã trải qua sự kinh hãi với chuyện đàn ông mang thai còn là mang thai cháu của họ, Long Thiên Tư muốn nghĩ thông trước, sau lại nói cái tốt của Nhan Tụ với Chử Cao Lương, hai người thân cận nói vài lời với nhau, ở trên xe cũng đã tiêu hóa chuyện này hòm hòm rồi, tràn đầy niềm vui đến đây gặp "con dâu", đột nhiên lại nhận được tin báo đứa bé không liên quan gì đến Chử Thần? !
Nhan Tụ mất công giải thích, liếc nhìn Chử Thần từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời, quyết định thoát thân: "Ban nãy cháu đã nói rõ ràng với Chử Thần rồi ạ."
Ba mẹ Chử lập tức ném ánh mắt lên người Chử Thần, lẽ ra anh nên đế thêm một câu "Nhan Tụ nói đúng" vào để khẳng định nhưng miệng của anh giống như bị dính vào nhau, mở cũng không mở được.
Long Thiên Tư đối mắt với chồng, tìm một lý do gọi Chử Thần ra ngoài.
Nhan Tụ có dự cảm không hay.
Cậu vốn cho rằng Chử Thần dù có thế nào cũng có thể kiên trì được mười phút, không ngờ cái tên này năm phút sau đã quay lại với vẻ mặt tỉnh bơ: "Mẹ tôi nói tôi bắt buộc phải chịu trách nhiệm với cậu và đứa bé."
Hỏa khí của Nhan Tụ xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu: "Tôi khổ cực tốn nước bọt hơn nửa tiếng đồng hồ mới thuyết phục được họ tin tôi, sao cậu đã khai báo hết cả rồi? !"
"Tôi không có khai báo."
"Vậy họ làm sao mà biết chuyện? !"
"Tôi chỉ gật đầu một cái thôi."
Sau khi xác nhận đứa bé là con của Chử Thần, ngày hôm sau Nhan Tụ làm kiểm tra toàn thân, Long Thiên Tư bận trước bận sau, vui mừng hớn hở, còn luôn phóng đại lời mắng mỏ Chử Thần ở trước mặt Nhan Tụ, lại có mấy lần nhắc đến chuyện kết hôn, xem ra có vẻ thật sự coi cậu là con dâu rồi.
Nhan Tụ thì ngại ngùng muốn chết, nhưng khi đối mặt với Long Thiên Tư hết lòng hết dạ chăm sóc cậu thì lại không thể nói nặng lời, trong lòng cậu suy tính, đến khi làm thế nào để đưa con đi —--- cậu rất không muốn cùng Chử Thần dây dưa.
Quốc gia đã ban hành luật kết hôn đồng giới từ ba năm trước, hiện giờ minh tinh điện ảnh, truyền hình ở trong giới come out cũng có mấy người. Nhưng Nhan Tụ luôn là một người theo chủ nghĩa độc thân, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình cùng với người nào đó kết hôn, càng đừng nhắc tới còn là đồng tính. Còn phần Chử Thần, Nhan Tụ cảm thấy anh chắc là một người dị tính, nếu như bị bắt buộc phải kết hôn với một người đàn ông nào đó hay với chính mình đây, anh nhất định sẽ vô cùng khó chịu.
Nhưng lời từ chối nói thật ra thì không dễ mở lời. Dù sao thì ba mẹ Chử đã và đang mong chờ cháu trai ra đời, nếu như Nhan Tụ sinh xong đưa con cho Chử gia cậu sẽ không đồng ý, còn nếu như tới khi đó cậu mang con cao chạy xa bay, Chử gia không phải tốn công vô ích rồi sao? họ sao có thể đồng ý được?
Bây giờ không thể từ chối nhưng đến lúc đó cứ vậy mà đưa đứa bé đi cũng vô cùng thiếu đạo đức.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này bắt buộc phải nhanh chóng để Chử Thần tỏ thái độ.
Khi Long Thiên Tư một lần nữa nhắc đến chuyện sau khi sinh con sẽ lập tức đi đăng kí kết hôn, Nhan Tụ làm bộ khó xử, nói: "Chử Thần có tinh thần trách nhiệm cao, bây giờ đối xử với cháu cũng rất tốt nhưng sau khi đứa nhỏ được sinh ra..... sợ là cháu không còn quan trọng như vậy nữa."
Lòng Long Thiên Tư trầm xuống. Đôi mi xinh đẹp của Nhan Tụ khẽ rung lên, đôi tay lo lắng xiết chặt: "Cháu biết dì là vì muốn tốt cho cháu nhưng Chử Thần và cháu không đội trời chung, cháu thực sự không muốn....."
Long Thiên Tư và Chử Cao Lương ngày trước là liên hôn thương nghiệp, vốn dĩ cũng là oan gia không vừa mắt nhau, nhưng đến khi bà ấy mang thai Chử Thần, lòng mình liền không thể tự chủ được nữa. Phụ nữ có cốt nhục của người đàn ông nào thì sẽ không kìm lòng nổi mà dựa dẫm vào người đó, suy bụng ta ra bụng người, bà cho rằng Nhan Tụ vì đứa nhỏ mà có tình cảm với Chử Thần lại sợ hãi bị anh vứt bỏ, cho nên liền đưa ra quyết định: "Con yên tâm, cho dù dì có bị chuốc thuốc mê cũng phải bắt nó kết hôn với con."
Có điều, Nhan Tụ nói nghe cũng có lý, xem ra việc này không thể đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra rồi.
Sau khi có kết quả kiểm tra, Nhan Tụ trừ việc đường huyết thấp thì cũng không có vấn đề nào khác. Chủ yếu là do phản ứng mang thai quá lớn, không hấp thụ đủ chất, cậu hai kiến nghị cậu nên ăn một chút đồ ăn có chỉ số đường thấp.
Không thể ở bệnh viện lâu, Chử Thần được ra lệnh giúp cậu thu dọn đồ đạc về nhà, sắc mặt vẫn luôn âm trầm, giống như có lời oán giận cậu vậy.