“Béo?”
Hướng Hãn Vũ sao dám nói tiểu tổ tông này béo, anh xác thật cũng mong cậu có da có thịt thêm một chút, không phải cảm thấy cấn tay, mà là lo lắng cậu mải mê làm việc quên ăn. Sau đó, liền nhanh chóng gầy đi.
“Không mập, là tôi béo.” Anh sớm theo thói quen trả lời cậu.
“Anh béo? Anh béo chỗ nào? Anh nói có phải muốn trình diễn dáng người không? Có cơ bắp?” Hứa Hủ nhìn Hướng Hãn Vũ với ánh mắt lạnh lùng, “Thấy anh liền cảm thấy khó chịu, mặc kệ anh.”
Hứa Hủ đứng lên và đi vào phòng thí nghiệm.
Mất trí nhớ thì mất trí nhớ, nhưng cậu vẫn chuẩn xác tìm được đường đến phòng thí nghiệm, nhìn dụng cụ được sắp xếp ngăn nắp ngay ngắn, tâm tình lập tức tốt lên.
Duy chỉ có một chỗ không tốt, chính là trong bụng cậu thế mà lại có bảo bảo.
Cậu một người thuần khuyết, cứ như vậy bị…. Thật là đáng thương, về sau còn phải nuôi dưỡng bảo bảo.
Hứa Hủ tỏ vẻ mình không phải là kẻ ác độc như vậy, dù có là nhân cách thứ hai... có khả năng là chính mình làm. Dù có muốn phủ nhận, khả năng này vẫn tồn tại, thật là buồn cười.
Đừng nhìn gia đình Hứa Hủ không giàu có, nhưng cuộc sống của Hứa Hủ vẫn rất vui vẻ, sung sướиɠ nên cậu có chút ngạo kiều.
Không phải Hứa Hủ không nghĩ chính mình đã làm, nhưng khi nhìn đến Hướng Hãn Vũ, cậu thật sự không muốn thừa nhận mình cùng đối phương đã thân mật đến vậy. Nếu thật sự là cậu chủ động, thì cũng chỉ là đùa vui người ta một chút, chứ không phải đến mức độ này… càng không phải chơi đùa tâm.
Vậy nên, chắc chắn là nhân cách thứ hai làm, chứ không phải bản thân cậu.
Hứa Hủ không nhớ rõ hôm qua đã pha chế loại thuốc nào, chỉ nhìn vào ghi chép trong phòng thí nghiệm. Trên đó ghi rất chi tiết về đợt thí nghiệm thuốc lần này.
“Mê thất hoa?” Hứa Hủ thấy trong công thức có thành phần mê thất hoa.
Mê thất hoa là một loại hoa làm cho người ta mất phương hướng và tâm trí, tác dụng phụ không lường trước được. Khi thêm thành phần này vào thuốc, không được thêm quá nhiều vì nếu ít quá thì thuốc không hiệu quả, là một loại thập phần khó điều chỉnh liều lượng.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, mấu chốt là mê thất hoa này còn giống như sự tồn tại của siêu cấp vương giả. Mê thất hoa không dễ nhận biết, cùng các loài mê thất hoa thông thường giống nhau, giống như một tiểu ác ma lẫn tránh trong đám đông.
“……” Phải hủy diệt, cần thiết phải hủy thi diệt tích. Hứa Hủ nhìn quanh, rồi quyết định cất giấu những ghi chép này vào nút không gian, đừng để chúng lộ liễu trong phòng thí nghiệm, quá nguy hiểm.
Mê thất hoa... Sao có thể nhiều đến như vậy... Chắc chắn là di chứng của việc xuyên qua thời không.
Hứa Hủ không nhớ rõ phòng thí nghiệm còn mê thất hoa hay không, nhưng nếu có thì cũng đã được cất kỹ rồi. Cậu không phải là người để những loại thảo dược đặc biệt này lung tung.
Việc tốt là do mình làm.
Việc xấu là do nhân cách thứ hai làm.
Không sao, cứ coi như vậy là xong.
Hứa Hủ chỉ nghĩ đến việc mình đã nghiên cứu ra bao nhiêu công thức thuốc mới trong mấy năm qua, những thứ đó đều là tiền a.
Nếu muốn cuộc sống tốt đẹp, đầu tiên phải có tiền, có tiền, muốn ít hay nhiều mỹ nam cũng có.
Cái kia Hướng Hán Vũ…vừa nhìn đã không vừa mắt.
Trước kia là tử địch, người đáng ghét như vậy, sao hiện tại lại có thể sống chung tốt đẹp được.
Hứa Hủ bị mất trí nhớ, mở quang não ra, mật mã vẫn là mật mã cũ, không thay đổi gì. Cậu vẫn có thể liên lạc với bạn bè, trước đó còn nói chuyện phiếm, có lịch sử trò chuyện lưu lại.
“Hứa Hủ, có ở đó không? Cẩn thận nhé, đừng mải mê nghiên cứu Mê thất hoa, nhớ báo cho mình một tiếng.”
“Có ở đó không? Còn sống chứ? Có cần mình đến xem không?”
“Mê thất hoa không phải là Mê tình hoa, tác dụng phụ không lường trước được, Mê tình hoa tác dụng nhẹ hơn, chỉ mê man trong thời gian ngắn.”
“Này, cậu không nghĩ rằng Hướng Hãn Vũ đã dùng loại thuốc đặc biệt nào đó khiến cậu cảm thấy anh ta không tồi sao?”
…..
Hứa Hủ mặt không cảm xúc nhìn những dòng lịch sử trò chuyện, giống như muốn xóa hết những tin nhắn này đi, nhưng dù có xóa, cũng không có nghĩa là chúng chưa từng tồn tại.
Nhìn qua, thật sự giống như chính mình đã làm.
Không, cậu không quan tâm.