Ân Trăn không để ý đến ánh mắt của hắn, từ trong ngực lấy ra một xấp giấy Tuyên Thành rồi ném xuống đất.
"Dĩ hạ phạm thượng, cấu kết với giặc ngoài, mưu đồ phản nghịch." Tông Hành Ung đọc to, tâm trạng tốt hơn: "Bản vương chỉ nhận tội đầu tiên."
Hắn ngả người ra sau, hoàn toàn không để ý mình đang ở trong ngục, thậm chí còn có tâm trạng tự kiểm điểm: "Bản vương thay Đại Tấn bình định giặc ngoài, trấn giữ Giang Đông, quét sạch mọi chướng ngại. Thái Tử ngồi vững trên ngôi Đông Cung, việc đầu tiên làm chính là tá ma gϊếŧ lừa*, là bản vương dạy dỗ quá tốt."
(*) Tá ma gϊếŧ lừa (卸磨杀驴): qua cầu rút ván.
Trên cổ tay hắn không có gì nhưng vẫn theo thói quen gõ xuống đất, đó là dấu hiệu sự kiên nhẫn đã cạn kiệt. Lúc nhỏ Ân Trăn nằm ngoài cửa sổ nghe lén hắn giảng bài cho các hoàng tử, thường thấy hắn như vậy.
"Cẩn tuân lời dạy của Vương gia, không dám quên."
"Vậy thì..." Tông Hành Ung dựa vào tường, trêu chọc: "Hôm nay Thái Tử đến đây có chuyện gì?"
Nhϊếp chính vương ở triều đình có uy nghiêm sâu sắc, những người trong ngục cho đến lúc sắp chết cũng không dám đối xử tệ bạc với hắn. Tất cả đồ dùng đều là tốt nhất, thậm chí hình phạt cũng chỉ là hình thức.
Ân Trăn: "Triều đình thiếu một viên mãnh tướng trấn giữ biên cương, uy hϊếp bọn man di ngoại tộc."
"Cô muốn ngươi mang thân tội đồ, thay Đại Tấn trấn giữ biên quan hai mươi bảy thành."
Biên quan thường xảy ra chiến loạn, cát vàng che trời, cỏ cây không mọc, hoang tàn tiêu điều. Người trấn giữ biên quan đa số đều tử trận sa trường, một đi không trở về. Việc chọn người trấn giữ biên cương vẫn chưa được định, bởi vì trong triều có nhiều kẻ tham sống sợ chết.
Ân Trăn muốn hắn chết ở biên ải.
Tông Hành Ung cười.
"Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng bản vương sẽ đồng ý."
"Đầu năm Vương gia đến chùa Đại Kim thắp hương, mang về một nam tử. Họ Tiết, tên Chiếu Ly. Người này mang theo rất nhiều thư từ văn kiện từ phủ đệ, đều nằm trong tay cô."
Ân Trăn nói: "Đó là bằng chứng xác thực cho việc nuôi quân riêng."
Tông Hành Ung đột nhiên mở to mắt, trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc như mắt thú dữ, chăm chú nhìn chằm chằm con mồi.
"Ồ? Hắn là người của Đông Cung?"
Một lúc lâu sau, Tông Hành Ung thản nhiên nói: "Không trách được thư từ giả mạo, tung tích không rõ."
"Kẻ phản bội chết không đáng tiếc, còn về thư từ..." Tông Hành Ung lắc lắc tờ giấy, cười khẽ: "Mưu đồ phản nghịch của bản vương, còn cần phải che giấu sao?"
"..."
Ân Trăn chưa từng đấu khẩu với Nhϊếp chính vương trên triều đình, chỉ thấy Tể tướng mỗi lần tức giận đến phát điên đều quá mức.
Bây giờ y mới thấy khó giải quyết.
Y nghẹn họng.
"Nếu cô nói cho ngươi biết, Tiết Chiếu Ly chưa chết."
Ân Trăn im lặng, dường như có điều gì đó rất khó nói, một lúc lâu sau mới nói một cách khô khan: "Trong bụng còn có đứa con hai tháng tuổi."
Tông Hành Ung đột nhiên mở to mắt, trong bóng tối, đôi mắt xanh biếc như mắt thú dữ, chăm chú nhìn chằm chằm con mồi: "Bản vương không phải kẻ ngu, ngay cả người mình ngủ cùng là nam hay nữ cũng không biết."
Lời lẽ thô tục khiến Ân Trăn cau mày, cố nhịn xuống.
Lần đầu tiên y mất bình tĩnh kể từ khi vào đây, quát khẽ: "Vương gia làm gì trong lòng tự biết!"
Tông Hành Ung thực sự rất nhạy bén, lập tức hỏi ngược lại: "Bản vương làm gì mà Tiết Chiếu Ly cũng nói cho ngươi biết?"
Ân Trăn cảnh giác: "Không có."
Giọng điệu của người này nghe có vẻ rất phấn khích.
Đừng tức giận, đừng tức giận.
Đừng tức giận.
Tức giận tổn thương sức khỏe.
Ân Trăn nhắm mắt lại để bình tĩnh hơn, rồi nói: "Cô biết bên ngoài ngục trĩ có một trăm quân thân binh của Vương gia, mỗi người đều có thể địch nổi trăm người."
"...... Cũng biết rằng ngục tốt trong kinh thành đối với Vương gia mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con."
"Nhưng dòng dõi họ Tông ở Nhữ Nam khó khăn lắm mới có con nối dõi, đến đời này đã là đời thứ bảy chỉ có một mình."
"Vương gia dám tự mình bước ra khỏi đây một bước, cô sẽ dám khiến hắn chết không toàn thây."
"Ngươi dám cược không? Tông Hành Ung." Ân Trăn nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: "Cược xem trong bụng Tiết Chiếu Ly có đứa trẻ hay không."
Sự im lặng khiến tim người ta thắt lại.
Người trong bóng tối cuối cùng cũng động đậy.
"Xoảng xoảng ——"
Tiếng xích sắt đen kéo lê trên mặt đất.
"Ân, Trăn." Giọng nói khàn khàn.
Hắn thế mà lại gọi thẳng tên của Thái Tử.
Mãi đến khi những ngón tay lạnh ngắt lẫn mùi máu tanh kẹp chặt lấy cổ họng, Ân Trăn mới kinh ngạc nhận ra rằng cửa ngục vốn không khóa, xích sắt kéo đến trước mặt, y đờ đẫn người, không dám cử động.