Chương 6

Lữ nhị gia không chịu nổi cảnh tượng hòa thuận này, nếu năm đó lão già chết tiệt kia không ngáng đường thì chức tộc trưởng đã thuộc về ông ta, hừ!

“Lão lang trung Ông, chẳng biết cụ tới đây vì chuyện quan trọng gì thế?” Ông ta thẳng thừng ngắt lời mọi người: “Chúng tôi đang bàn với tộc trưởng về việc hành quyết con nhãi lăng loàn nhà họ Thường, nếu cụ không định nói gì thì có thể xem trò vui!”

Ông ta nói rồi chỉ thẳng vào Tuệ Tuệ.

Nghe thấy thế, cụ Ông vẫn nhìn Lữ nhị gia với vẻ mặt hiền từ, nói: “Ta tới đây vì chuyện này.”

Lữ nhị gia rất khó chịu: “Đây là chuyện của thôn họ Lữ chúng tôi, không liên quan gì tới cụ.”

Lời ông ta nói khiến những người đang có mặt sững sờ.

Tuệ Tuệ phản ứng đầu tiên, tức giận nói: “Bao năm qua, ông nội Ông đã cống hiến rất nhiều cho thôn họ Lữ, vào lúc khó khăn, ông còn chữa trị miễn phí cho mọi người bao năm liền, nếu không có ông nội Ông, có lẽ rất nhiều người ở đây đã nằm trong quan tài rồi, còn Lữ nhị gia, ông đã làm gì cho người của thôn họ Lữ thế?”

Lữ nhị gia tức giận tới mức trợn tròn mắt nhưng không phản bác được, đành tức tối ngồi xuống, quay mặt đi.

Cha Thường Nhạc nghiêm mặt, chắp tay: “Tộc trưởng, ba tháng trước, Lữ tú tài đã hẹn Nhạc Bảo nhà tôi đi du ngoạn, sau đó bỏ thuốc mê vào trà mà hắn mang theo… Rồi cưỡиɠ ɠiαи Nhạc Bảo!”

Khi nói tới đoạn “cưỡиɠ ɠiαи”, cha Thường nắm chặt tay tới mức xương kêu răng rắc.

Tộc trưởng và các thôn dân trong nhà chính bỗng biến sắc.

Bà Lữ là người đầu tiên quát: “Họ Thường kia, nói gì cũng phải có chứng cứ, con tôi là thư sinh trong sạch!”

“Hay cho cha con nhà họ Thường, một người ăn cướp, một người la làng!”

“Bà im ngay!” Cha Thường Nhạc giận dữ trừng mắt nhìn bà ta rồi lấy gói thuốc bột ra khỏi ngực áo.



Ông đưa đồ cho tộc trưởng, nói: “Tộc trưởng, đây là thứ mà tôi và các anh khác lấy được từ tay Lữ tú tài, cứ nhờ cụ Ông kiểm tra xem, sao một thư sinh trong sạch lại giấu thứ này trong phòng mình chứ?”

Tộc trưởng đưa gói thuốc bột cho cụ Ông, cụ Ông nhận lấy, kiểm tra kỹ rồi nói: “Đúng là thuốc mê thật.”

Cụ Ông nói rồi đưa giấy gói thuốc bột cho tộc trưởng xem, nói: “Đây là giấy Tuyên chuyên dụng của học viện, những nhà bình thường sẽ không có.”

Phát hiện này đã trở thành chứng cứ gián tiếp chống lại Lữ tú tài.

Tộc trưởng nhíu mày: “Sau đợt hạn hán nghiêm trọng năm ngoái, nhà nào cũng khó khăn, năm nay trong thôn chỉ có mình Duệ Siêu đi học ở học viện!”

Cha Thường Nhạc lập tức lấy một tờ lời khai ra, nói: “Đây là thứ mà Lữ tú tài tự viết, nêu rõ mọi chuyện mà hắn làm!”

Lần này, mọi chứng cứ đều nhắm vào Lữ tú tài, những người đang nói đỡ Lữ tú tài ở nhà chính lập tức tiu nghỉu, có người nói với vẻ không dám tin: “Sao… Sao có thể chứ, đó là người duy nhất đỗ tú tài trong thôn chúng ta mà!”

Bà Lữ nhìn mà sốt ruột, hô lên: “Tộc trưởng, chắc chắn họ Thường đã giở trò gian trá để bảo vệ con gái mình, con trai tôi không bao giờ làm những chuyện như thế.”

“Trò gian trá?” Tuệ Tuệ cười khẩy, nhìn bà ta, lấy thư mà Lữ tú tài viết cho nguyên chủ ra khỏi tay áo.

“Tộc trưởng, đây là thư mà Lữ tú tài đã viết cho tôi trong những năm qua, bức thư này được viết khi hắn rủ tôi ra sau núi chơi vào ba tháng trước, nét chữ rành rọt, ông đọc là hiểu ngay.”

Vừa thấy lời khai của Lữ tú tài, tộc trưởng đã biết chuyện này rất nghiêm trọng, giờ còn có cả thư do Tuệ Tuệ cung cấp, ông ta lập tức nhận lấy, mở ra xem.

Đám đông nhìn thấy gương mặt đen sạm của tộc trưởng đỏ bừng lên một cách rõ rệt.

Tộc trưởng đã nhận ra nét chữ của Lữ Duệ Siêu, hơn nữa hầu hết các bức thư đều nhắc tới tên Thường Nhạc Bảo!

Ông ta đặt bức thư xuống một cách nặng nề, nhìn cha Thường Nhạc, trầm giọng hỏi: “Lữ Duệ Siêu đã đến chưa?”