Chương 4

Nghe thấy trong lời nói của Tuệ Tuệ có sự ám chỉ, cha Thường Nhạc ngay lập tức cảnh giác: "Nhạc Bảo, có cha ở đây, người bên ngoài đừng hòng lại làm con bị thương thêm một chút nào nữa."

Lữ bà tử cũng không úp mở nữa, nói thẳng: "Nhà các ngươi như vậy không hại người khác là đã cám ơn trời đất rồi, mọi chuyện rõ như ban ngày, một là không có bà mối làm mai, hai là không có người lớn làm chủ, mà kỹ nữ nhỏ nhà ngươi đã vác đứa con hoang trong bụng tới nhà của ta, muốn con trai của ta cưới nàng, xí!"

Cha Thường Nhạc siết nắm tay bước lên, Tuệ Tuệ đúng lúc kéo ông lại, nói với Lữ bà tử: "Đừng ở cửa la lối nữa, bà tới nơi này không phải muốn làm lớn chuyện hay sao?"

"Tất nhiên phải làm lớn chuyện rồi, ngươi là cái thứ đồ đê tiện không biết kính trên nhường dưới, đừng tưởng rằng nhà của góa phụ thì dễ bắt nạt, muốn dựa vào con hoang trong bụng mà vu oan rồi leo lên con trai ta, đừng có mơ!" Lữ bà tử khóc lóc om sòm.

Bà ta tới nơi này đúng là muốn làm lớn chuyện lên, nhưng quan trọng nhất là phải đi đến chỗ tộc trưởng kia.

Hơn nữa, bà ta còn phải kêu thêm nhiều người theo, nhất là đám lão già trong thôn, mỗi người phải được thông báo đúng lúc thì chắc chắn bọn họ sẽ lột da Thường Nhạc!

Giọng nói lạnh lùng của Tuệ Tuệ cất lên: "Tối hôm nay, chúng ta phải đi đến chỗ tộc trưởng nói cho rõ ràng, để xem rốt cuộc là ai không biết kính trên nhường dưới!"

Lữ bà tử kinh ngạc, bà ta không có nghe lầm chứ, đồ đê tiện này lúc sáng còn chết sống không muốn đi đến chỗ tộc trưởng với bà ta, nhưng hiện tại lại chủ động muốn đi?

Tuệ Tuệ thấy bà ta không có trả lời, dứt khoát tiến lên đóng cửa.

Lữ bà tử ngăn cản nàng, hỏi để xác nhận lại: "Chính miệng ngươi đã nói tối nay cùng nhau đi đến chỗ tộc trưởng nói rõ ràng rồi đấy, đừng lén đi cáo trạng làm bẩn thanh danh con của ta."

Sắc mặt bà ta trở nên âm trầm, tộc trưởng luôn giúp đỡ người nhà họ Thường, nhà họ Thường ở trong thôn cũng có uy tín nhất định. Con trai của bà ta đúng là vì lo lắng nhà họ Thường ra tay hãm hại, chậm trễ tiền đồ khoa khảo của hắn ta, mới để cho bà ta tới đây.

Tuệ Tuệ tức giận nói: "Nhà của ta ngay thẳng bằng phẳng, khi nào lén lút cáo trạng chứ? Nếu bà không tin có thể canh giữ ở trước cửa nhà ta, vừa lúc nhà ta đang thiếu một con chó trông cửa!"

Lữ bà tử bị kí©h thí©ɧ đến giận dữ, trợn tròn mắt, chỉ vào cái mũi của Tuệ Tuệ mà mắng: "Ngươi…"



"Rầm!" Tuệ Tuệ thẳng thừng đóng cửa rồi khóa lại, lôi kéo cha mẹ vào nhà.

Lữ bà tử phun một bãi nước bọt trước cửa nhà họ Thường, bà ta ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, bèn bảo hai người chị em dâu ở đây trông chừng, chính mình vội vàng trở về thương lượng với con trai.

Viện trưởng thư viện đã nói với bà ta, chỉ cần năm nay con trai của bà ta thi đậu cử nhân thì sẽ làm mối con gái của quận thủ thành Vĩnh An cho hắn ta.

Đây mới là chuyện lớn làm rạng rỡ tổ tông, trăm ngàn lần không thể để đồ đê tiện nhà họ Thường làm hư chuyện.

Tuệ Tuệ trở lại nhà chính, khẽ nói nhỏ: "Cha, xin cha giúp con gái mời ông nội Ông đi theo đến nhà tộc trưởng."

Ông nội Ông là vị lang trung già có đức cao vọng trọng trong thôn, mấu chốt là ông cụ có lòng lương thiện, sẽ không bị người thu mua!

"Được!" Cha không hề do dự, vừa nhấc chân muốn ra cửa, lại bị con gái giữ chặt.

"Cha, mẹ, ngoài chuyện này ra còn có một chuyện lớn nữa." Tuệ Tuệ dùng lời ít mà ý nhiều kể cho cha mẹ nghe chuyện Lữ tú tài hạ thuốc mê với mình.

Sau khi mẹ nghe xong, đã rơi lệ đầy mặt.

Cha lại vừa đau lòng lại nổi giận chửi ầm lên: "Đồ chó, ông đây đi gϊếŧ hắn ta!"

Tuệ Tuệ giữ chặt ông lại, vội nói: "Cha, bây giờ không phải thời điểm xúc động, không thể để chuyện lớn bị phá hoại được!"

Cha Thường Nhạc cố nén giận một hồi lâu, rốt cuộc mới kiềm chế được lửa giận xuống: "Yên tâm đi Nhạc Bảo, cha sẽ không làm hỏng việc!"