Chương 7

“Một, chia khoai lang sấy cho bạn bè, mời bọn họ giúp đỡ rút tiền.”

“Hai, di chuyển bằng cảm xúc hành động bằng lý trí, dùng thái độ chân thành nhiệt tình để gây ấn tượng, chủ động hỗ trợ rút tiền!”

Hai phương pháp do hệ thống cung cấp đều có ưu và nhược điểm riêng.

Cái thứ nhất, cần phải đổi lương thực để nhận sự giúp đỡ.

Cái thứ hai, tuy rằng không cần trao đổi lương thực nhưng tính khả thi không cao.

Dù sao, mấy tên trước mặt này cũng không phải là kiểu người thông cảm.

“Kiểm tra phát hiện ký chủ có nghi vấn, hệ thống bổ sung: có hệ thống giúp đỡ, hai phương pháp này nhất định thành công, xin hỏi ký chủ, sử dụng phương pháp thứ nhất, hay là sử dụng phương pháp thứ hai?”

Làn gió ở đầu ngón tay Quý Thiên Nhu tan biến, nàng quay đầu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Quý Thâm.

Trong lòng trả lời hệ thống.

“Ta lựa chọn... cách thứ ba.”

“Đánh đến khi bọn chúng đồng ý giúp đỡ!”

Vừa nói xong, Quý Thiên Nhu lao đến, đấm vào ngực lưu manh Lưu, làm gãy ba cái xương sườn của lưu manh Lưu.

Những kẻ khác nghe thấy tiếng mà hành động, vung nắm đấm về phía Quý Thiên Nhu.

Quý Thiên Nhu nắm cánh tay của một tên, thúc cùi chỏ vào lưng hắn hất hắn xuống đất, lại dễ dàng tránh được đòn tấn công của những kẻ khác, những chiếc lá khô dưới chân cũng không gió mà bay, làm cho tầm nhìn của chúng bị rối loạn.

“A —”

“Ở đâu?! Ối —”

Trong lán cỏ, đồng tử sáng ngời của Quý Thâm phản chiếu những động tác điêu luyện và hiên ngang của Quý Thiên Nhu.

Chỉ vài đường công phu, mấy tên đều bị Quý Thiên Nhu đánh gục trên mặt đất.

Quý Thiên Nhu ngồi trên lưng lưu manh Lưu, lưu manh Lưu đang cố gắng đứng lên lại bị nàng đạp một cái ngã xuống đất.

“Nãy ngươi vừa nói cái gì cơ? Để ta đi theo ngươi?”

Lưu manh Lưu bị Quý Thiên Nhu đánh tới mức choáng váng đầu óc, mở miệng nôn thốc nôn tháo.

Hắn nào có biết bản thân đá phải miếng sắt chứ!

Liên tục cầu xin: “Bà cố nội, là tiểu nhân đắc tội với người, ngài đại nhân có đại lượng, tha cho bọn ta đi.”

“Tha cho các ngươi?” không nghe ra giọng nói của Quý Thiên Nhu là vui hay giận, “Ngươi xem ngươi dọa con trai ta thành ra như thế nào kìa?”

“A Thâm tội nghiệp của ta, vì sợ bản thân bị bỏ rơi, giận đến mức khóc om sòm, mắt đỏ như thỏ, huhuhu, thật đáng thương.”

Quý Thâm: “...”

Lưu manh Lưu: “...”

Lưu manh Lưu nghiến răng nghiến lợi: “Bà cố nội, người muốn bọn cháu làm gì cứ nói, đừng dọa bọn cháu nữa!”