Chương 33

“A—”

Mạnh Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Gϊếŧ người rồi! Gϊếŧ người rồi!” Mạnh Tiểu Nghệ nhắm mắt lại, không ngừng run rẩy.

Nhưng nàng ta rất nhanh đã phát hiện có gì đó không đúng, nếu Quý Thiên Nhu thật sự ném cục đá làm mình bị thương, sao nàng ta không có một chút cảm giác đau nào? Mạnh Tiểu Nghệ mở mắt ra, chỉ thấy Quý Thiên Nhu kéo con rắn lục thủng một lỗ trên đầu đập xuống đất.

Mùi máu tanh gay mũi và vảy rắn lạnh lẽo lướt qua gò má của Mạnh Tiểu Nghệ.

Nàng ta run lên mấy cái, hét lên một tiếng “oa”.

Một chút giễu cợt thoáng qua đôi mắt của Quý Thiên Nhu, nàng lùi lại vài bước để nhìn con rắn lục.

Cũng có chút gầy, nhưng tốt xấu gì cũng có hai lạng thịt.

“Mạnh Tiểu Nghệ, nói chuyện làm việc cẩn thận một chút, người nhìn xem quả báo đấy, nói đến là đến.”

Mạnh Tiểu Nghệ nôn thốc nôn tháo, không thể tranh luận với Quý Thiên Nhu.

Nhưng dân làng khác lại nhìn thấy rất rõ.

Đó là rắn! Còn có thể là rắn độc! Còn bò trên cái cây sau lưng Mạnh Tiểu Nghĩa, nếu như không phải Quý Thiên Nhu ra tay, một vết cắn thôi cũng khiến Mạnh Tiểu Nghĩa mất mạng rồi!

Có thôn phụ tóm lấy con mình dạy dỗ: “Cho nên, làm người không thể làm chuyện trái với lương tâm, nếu không sẽ gặp báo ứng! Con nhớ kỹ, đừng có học hỏi từ những người xấu xa!”

Những đứa trẻ ngu ngu ngơ ngơ, “Mạnh nương tử là người xấu, vậy Quý nương tử là người tốt ạ?”

Nhóm thôn phụ nghẹn họng.

Quý Thiên Nhu ra tay rất tàn nhẫn, may mà hôm nay là rắn, nếu như nó quấn vào người Mạnh Tiểu Nghĩa, Mạnh Tiểu Nghĩa sẽ theo đó mà có một cái lỗ trên người.

Bọn họ biết việc này Quý Thiên Nhu có lý, nhưng trong lòng lại có vài phần sợ hãi và bài xích.

“Nàng... trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy, tránh xa Quý nương tử một chút!”

Đợi trưởng thôn bên này đi thu lương thực, ở bảy đi ba, lấy lương thực chia làm ba phần theo tỷ lệ phân phát cho dân làng, các nam nhân cũng trở lại rồi.

Lăng Hàm và trưởng thôn dẫn đầu nói: “Chúng ta bày mê trên ở bên ngoài làm cảnh giới, nơi này an toàn.”

“Chỉ là... có người phát hiện tung tích của mã tặc, đã đi qua chúng ta rồi.”

Trưởng thôn suy nghĩ một lát, nói: “Tạm thời nghỉ ngơi, chờ sau khi trời tối chúng ta lại lên đường, tốt nhất là tránh qua mã tặc. Dấu vết đi bộ của chúng ta, đã xóa hết chưa?”

Ban ngày lên đường ban đêm nghỉ ngơi là chuyện bình thường, nhưng đã có tung tích của bọn mã tặc, đi đường ban ngày rất có khả năng đυ.ng phải bọn mã tặc, lên đường buổi tối, nhiều khả năng mã tặc nghỉ ngơi, ngược lại lại có vài phần an toàn.