Mạnh Tiểu Nghệ nhìn lớp lá du mỏng dính trong túi của Quý Thiên Nhu, bĩu môi: “Hái được có chút ít như vậy thôi?”
Quý Thiên Nhu không nói gì.
Chút ít như vậy, đã là toàn bộ số lá trên cả hai cây du rồi.
Mạnh Tiểu Nghệ vươn tay ra muốn lấy, bị Quý Thiên Nhu né qua, Mạnh Tiểu Nghệ không vui vẻ: “Ta dắt ngươi đi làm việc, ngươi nên chia cho ta một ít chứ?”
“Không chia.” Quý Thiên Nhu đi sang chỗ khác.
Nếu như Mạnh Tiểu Nghệ nhè nhàng nói, thì Quý Thiên Nhu sẽ chia cho, có trung tâm mua sắm Bính Tịch Tịch phía sau, một chút lá này đối với nàng không đáng nhắc tới.
Nhưng nàng chủ động cho, và tự Mạnh Tiểu Nghệ cướp là hai chuyện khác nhau!
Mạnh Tiểu Nghệ mắng hai câu, mang theo túi vỏ cây của mình qua một bên.
Rất nhanh đã đến Quý Thiên Nhu, màng giao lá cây du cho trưởng thôn, trưởng thôn cay mày: “Có một chút như vậy thôi?”
Không đợi Quý Thiên Nhu gật đầu, Trương lão tam cầm một bao vỏ cây lại đây, “Tiểu nương tử, nàng có chút lá cây du như thế này không nuôi nổi ba người đâu, Trương lão tam ta cho nàng một chút vỏ cây.”
Trưởng thôn càng cau mày sâu hơn.
Quý Thiên Nhu cũng nhận thấy dân làng xung quanh nhìn mình một cách kỳ lạ.
Mạnh Tiểu Nghĩa cười một tiếng, “Ta đã nói sao nàng ta làm việc lề mà lề mề như vậy mà, hóa ra là sớm đã bán thân rồi, muốn làm vợ của Trương lão tam!”
“Tiểu nương tử, nàng đi theo Trương lão tam ta, đảm bảo nàng được ăn sung mặc sướиɠ, nhìn họ không có, chỉ cần nàng theo ta, các nàng đều sẽ có nha hoàn hầu hạ.” Trương lão tam nở nụ cười đáng khinh, hắn chỉ mấy nữ tử khuôn mặt chết lặng.
Bọn trẻ không biết quay về từ lúc nào, Quý Nhụy đang cầm cái tổ chim trên tay, hỏi Quý Thiên Nhu: “Mẹ, cái này gọi là gì ạ?”
Quý Thâm mím môi không nói gì.
Mạnh Tiểu Nghệ sợ chuyện chưa đủ lớn nói, “Mẹ các ngươi muốn gả cho Trương lão tam làm vợ, ý là muốn nói sau này Trương lão tam chính là cha của hai đứa ngươi đó!”
“Đúng đúng, gọi cha, mau gọi cha.” Trương lão tam người “hạnh phúc vì được làm cha” không hề tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ, giục hai đứa nhỏ gọi cha.
Còn lấy ra hai cái củ cải để dụ dỗ bọn nàng: “Gọi cha, cho các con ăn đồ ngon.”
Quý Thâm và Quý Nhụy bất lực đi về phía Quý Thiên Nhu, “Mẹ...”
Bọn chúng dù nhỏ tuổi, cũng nhớ ngày trước mẹ nói bọn chúng có cha, sau này cha của chúng sẽ quay về tìm bọn họ.