Mạnh Tiểu Nghệ chấn động, hỏi lại: “Thật sao? Ngươi không phải trêu ta chứ?”
“Thật mà.” Quý Thiên Nhu nghiêm túc gật đầu.
Mạnh Tiểu Nghệ cười thầm, lau mồ hôi trên mặt, bôi lên mặt hai đường màu nâu giống vỏ cây, "Ta nói rằng ta hát rất hay, ngưòi trong thôn vậy mà cứ không tin!"
“Mỗi lần ta hát, bọn họ đều muốn bịt miệng ta lại.”
Nàng thầm nghĩ: “Bây giờ không có ai có thể đánh bại ta, và không ai có thể hát bài hát này trừ ngươi.”
Mạnh Tiểu Nghệ nở nụ cười, không thèm xem Quý Thiên Nhu vào mắt. Với một giọng nói nhẹ nhàng như vậy, nàng ta có thể một mình chèn ép mười người.
“Mọi người lột vỏ cây chắc mệt rồi nhỉ? Để ta hát cho các ngươi nghe nha!” Mạnh Tiểu Nghệ thét to, bắt đầu hát vô cùng vui vẻ.
Không thể nói ngũ âm không đủ, chỉ có thể nói không có một chút giai điệu nào trong câu hát.
Nhất thời, dân làng không biết nên tiếp tục làm việc hay dừng việc để bịt tai lại trước.
Quý Thiên Nhu, người vốn đang tính có thể để Mạnh Tiểu Nghệ như một bước đột phá, làm người tuyên truyền ca khúc: Sao ngươi đùa nhiều thế?
Đợi đến lúc dân làng không chịu được mà cũng hát theo, Quý Thiên Nhu nhìn vào trung tâm mua sắm đang giảm giá, nháy mắt đã hoàn thành hai đơn hàng.
Quý Thiên Nhu tỏ vẻ: Tiểu Nghệ tỷ không hổ là ngươi!
Nàng lại ngẫu nhiên đặt thêm mấy đơn hàng, nhân lúc mật khẩu giảm giá không thay đổi, có thể thêm mấy cái thì thêm mấy cái.
Cuối cùng Quý Thiên Nhu ngoài một túi quýt đường, một túi bánh mỳ nho khô còn thu hoạch được thêm năm gói mỳ ăn liền, ba cái khăn tắm và một gói băng vệ sinh dùng ban ngày và ban đêm.
Nếu hệ thống không ném ra câu "Đã phát hiện bug, hệ thống sẽ chuyển sang chế độ ngủ đông để cập nhật" Quý Thiên Nhu vẫn muốn lấy thêm khăn giấy.
Ở cái thời không có giấy vệ sinh này, đại hào không chịu nổi.
Ngoài ra, nàng còn vô tình kết thân với các đại nương trong làng.
Không có hắn, Mạnh Tiểu Nghệ hát thật sự là quá tra tấn người nghe,
Các đại nương và thẩm tử chủ động đề nghị học hát cùng với Quý Thiên Nhu, như vậy ắt sẽ khiến tiểu phụ nhân không có đất dụng võ.
Vì muốn bày tỏ lòng biết ơn với Quý Thiên Nhu, các đại nương còn mời Quý Thiên Nhu cùng nhau học đan giày rơm vào lúc nghỉ ngơi.
“Trên đường đi, dép rơm là tốn nhất đó. Một đôi dép rơm có thể đi trong ba ngày, đúng là ông trời phù hộ!”
Đến lúc nộp vỏ cây và rễ cây, trưởng thôn dẫn theo hai nam nhân về phía trước, nghiệm thu kết quả thu hoạch của mọi người.