Trương lão tam chính là một trong số đó, chẳng qua là hắn căn bản không làm việc, nằm vắt chân chỉ đạo, sai khiến mấy nữ nhân của mình làm việc.
Quý Thiên Nhu chau mày.
Mạnh Tiểu Nghệ thấy hai tay Quý Thiên Nhu trống không, mười phần ghét bỏ.
“Ngay cả công cụ cũng không có, thì người làm việc cái gì chứ? Đứng đó thì có tác dụng gì?” Ngay sau đó khó chịu ném cho Quý Thiên Nhu một hòn đá mài.
Cái khiến Quý Thiên Nhu kinh ngạc đó chính là, Mạnh Tiểu Nghệ sinh ra có một ngoại hình xinh đẹp, thế nhưng làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn.
Dùng dao khoét một lỗ, Mạnh Tiểu Nghệ quét đống tro rơm đi.
Quý Thiên Nhu thu hồi ánh mắt, dùng mặt sắc của hòn đá mài để cào vỏ cây, gió bám vào hòn đá, chỉ cần một chút là có thể lột được vỏ cây.
Mà Mạnh Tiểu Nghệ loay hay một lúc lâu mới có thể xé một miếng vỏ cây xuống.
“Ngươi làm việc gì mà lề mà lề mề thế? Này khác gì vướng chân đâu? Bộ dạng này, ngươi trèo lên cây hái lá, sau đó có thể thêm rễ cỏ tranh đun lên uống chống đói.”
Mạnh Tiểu Nghệ vừa lột được một miếng vỏ cây, thấy Quý Thiên Nhu thì mở miệng, không kiên nhẫn mà bắt nàng đổi sang việc khác.
Hái lá dễ hơn là cào vỏ cây, ít nhất thì không phí sức.
Quý Thiên Nhu ngồi trên cây chậm rãi ngắt lá cây du, nhân tiện phân thần trí ra đi xem giao diện trung tâm mua sắm của Bính Tịch Tịch.
Liếc qua quần áo xinh đẹp trong trung tâm mua sắm, Quý Thiên Nhu cảm thấy da đầu ngứa ngáy, trên người dường như cũng có mùi khó chịu.
Nói đến đây, lần trước cái thân này tắm rửa là... một tháng trước?!!!
Quý Thiên Nhu ghét bỏ chính bản thân mình.
Nhưng tình huống hiện tại, muốn tắm rửa cũng không phải chuyện dễ dàng.
Quý Thiên Nhu không tiếng động thở dài một hơi.
Nàng mua một túi quýt đường, một túi bánh nho khô, chỉ hai thứ này thôi mà hết tận nửa lượng bạc.
Cực kỳ không hợp lý.
Cho nên Quý Thiên Nhu không chút do dự mà mời bạn tốt mặc cả.
Khẩu lệnh mặc cả vậy mà vẫn là “ngày mai sẽ tốt hơn”.
Quý Thiên Nhu nhìn về phía Mạnh Tiểu Nghệ.
Nàng vừa mới nghe thấy Mạnh Tiểu Nghệ ngâm nga giai điệu ngày mai sẽ tốt hơn rồi.
Quý Thiên Nhu đi đến bên cạnh Mạnh Tiểu Nghệ, Mạnh Tiểu Nghệ liếc nàng một cái, gom tất cả vỏ cây bên cạnh giấu ra sau lưng.
“Muốn làm gì?”
“Vừa nãy nghe ngươi ngâm nga hát rất hay, rất dễ nghe.”Quý Thiên Nhu cười, “Hát còn hay hơn cả ta nữa.”