Chương 17

Đây là đội ngũ liên hợp mọi người trong thôn mà nguyên chủ thân cận, số lượng người cũng không ít hơn số lượng Quý Thiên Nhu đếm được ở bên sườn bắc.

Quý Thiên Nhu dẫn hai đứa nhỏ đi về phía sườn nam.

Qua đỉnh núi, là có thể đến sườn nam.

Quý Nhụy rất mạnh, leo núi với QUý Thiên Nhu cũng không vừa, Quý Thâm còn cần Quý Nhụy kéo mới có thể miễn cưỡng lên sườn núi.

Hai đứa nhỏ vừa lên đã bị Quý Thiên Nhu dùng tay che tầm nhìn lại.

“Mẹ?” Quý Nhụy hơi ngẩng đầu, không hiểu hành động đột ngột của Quý Thiên Nhu có ý nghĩa gì.

Quý Thâm ngửi ngửi, trong không khí tràn ngập mùi như là...

Đỉnh núi cách nơi nghỉ ngơi của đoàn người còn xa, nhưng ánh trăng sáng, chiếu xuống mặt đất khô cằn, đủ để Quý Thiên Nhu nhìn rõ thấy trên đất có tay tàn chân đứt, máu tươi thấm vào bùn đất đen đen đỏ đỏ.

Cả đoàn người không thấy còn ai sống sót, trên mặt đất toàn là thi thể.

So với cảnh tượng ngày tận thế mà Quý Thiên Nhu thấy nhiều còn hung tàn hơn, nàng mắt không đỏ tâm không loạn, nhưng không muốn hai đứa nhỏ nhìn thấy.

“Hai đứa quay người lại, vừa đi vừa đếm đến một trăm.”

“Mẹ, người muốn chơi trốn tìm với bọn con sao?” trước khi nạn đói đến, mẹ thường chơi trốn tìm với các bé đó! Quý Nhụy nói, rất phối hợp, xoay mông quay người rời đi.

Quý Thâm không động đậy, bị Quý Thiên Nhu đè vai xoay người lại.

“Nhớ kỹ, đếm đến một trăm, nếu có thể tìm được mẹ, mẹ sẽ cho các con khoai lang sấy.” Quý Thiên Nhu nói với Quý Thâm.

Quý Thâm im lặng một chút, đếm từ số một.

Không hòa hợp với ai cũng được, cũng không được không hòa hợp với lương thực.

Gió dưới chân Quý Thiên Nhu nổi lên, nhảy một cái đã đến nơi nghỉ chân, đến gần mới có thể thấy rõ những thi thể hoang tàn trên mặt đất, cũng có người bị cào ba vết trên mặt — đây là biểu tượng nhóm Mã tặc ở phía Bắc trong hai năm qua.

Khó trách sườn nam một người cũng không sống sót, hóa ra là gặp Mã tặc.

Trong lúc hỗn loạn, cái lều đơn sơ Quý Thiên Nhu dựng lên bị phá tan tác, mấy cái áo bông rơi trên mặt đất, phía trên còn có một lớp đất cát.

Quý Thiên Nhu giũ sạch đất trên áo bông, kéo cành cây gãy ra, lấy từ trong nhà ra nửa bao gạo — cũng may hiện giờ là tháng năm. Ban ngày, mặt trời chiếu rực rỡ, mã tặc cũng không thèm để ý đến mấy cái áo bông rách của nàng, lương thực bên dưới cũng vì vậy mà giữ lại được.