Chương 13

Dương Hao Dung ôm lấy Dương Phú Quý, “Con ngoan, cái này mẹ thật sự không biết.”

Lại quay đầu nói với Quý Thiên Nhu:

“Quả thực ban đầu ta có ra ngoài cùng bọn chúng, nhưng sau đó bọn chúng tách ta ra, ta cũng không biết hai huynh muộn chúng đi đâu.”

“Nếu như ngươi muốn đi tìm bọn chúng, thì mau chóng chạy đi tìm chúng đi.”

Không khí xung quanh Quý Thiên Nhu trở nên âm u, “Không biết?”

“Ha, vậy ngươi đợi xem con trai chết trước mặt mình đi.”

Dứt lời, Quý Thiên Nhu đi ra ngoài.

Dương Hao Dung đuổi theo, muốn tóm Quý Thiên Nhu, không ngờ bị Quý Thiên Nhu né được.

Nàng ta quỳ rạp trên đất, không màng hình tượng mà truy hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Con đàn bà điên, ngươi nhất định đã làm gì đó với con của ta!”

“Không sai, trong đồ mà nó ăn ta có bỏ vài thứ vào.”

Dương Hao Dung đau lòng, “Đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi, ta, ta liều mạng với ngươi!”

Nhưng nàng ta như một chú hề, ngay cả góc áo của Quý Thiên Nhu cũng không cầm được.

“Nếu như ngươi muốn Dương Phú Quý toàn mạng, thì thành thật nói.” Quý Thiên Nhu không kiên nhẫn mà túm chặt cánh tay của Dương Hao Dung, nhẹ nhàng tháo khớp tay nàng ta.

Dương Hao Dung kêu một tiếng thảm thiết, nghiến răng nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi sẽ tha cho con trai của ta?”

“Nói!”

Dương Hao Dung gục đầu xuống, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

“Bọn chúng bị ta mang phó thác cho một phú hộ nhà giàu, chắc chắn sẽ sống tốt hơn là đi theo ngươi!”

“Nhà của phú hộ kia hiện tại đang nghỉ ngơi trong rừng đa cách đây hai dặm, ngươi muốn xem thì đi xem đi.”

Quý Thiên Nhu quay đầu chạy đi.

“Đồ điên Quý, thuốc giải đâu? Ngươi nói lời không giữ lời!” Dương Hao Dung ở phía sau gào rống lên.

Quý Thiên Nhu không quan tâm.

Nàng căn bản chưa hạ độc Dương Phú Quý.

Dương Phú Quý nhặt cái túi Dương Hao Dung mang về lên, cái mũi ngửi ngửi: “Mẹ, mẹ thật sự mang thịt về sao? Thơm thật đó!

Nó không quan tâm, xé rách cái túi, cầm con gà nướng bên trong gặm ngấu nghiến.

Hoàn toàn không phát hiện ra, ánh mắt tham lam của những lưu dân xung quanh.

-

Rừng đa.

Mấy chiếc xe ngựa tráng lệ nguy nga dừng ở trong rừng.

Trên mái của xe ngựa dẫn đầu có Tam Túc Kim Ô, mành xe phía trước được kéo ra, đối diện với Quý Thâm đang quỳ trên khoảng đất trống.

Một giọng nữ u oán còn chút đau khổ truyền ra từ trong xe:

“Nha hoàn hầu hạ thiếu gia chạy đi đâu rồi?”

Vừa dứt lời, một tỳ nữ đẩy Quý Nhụy đang bị trói tay, và đẩy một vị cô nương khoảng mười tuổi hai mắt đều mù đến bên cạnh Quý Thâm.