Chương 7

Khi những người xem ngẫu nhiên tiến vào, họ lập tức đăng bình luận lên màn hình, nói đủ thứ chuyện, khiến những người vào xem sau cảm thấy thật hoang mang. Họ đến để làm gì?

Tư Khanh Tửu vừa lướt qua túi Càn Khôn xem còn thứ gì có thể bán được, nhưng lại bị những tin nhắn dày đặc trên khung chat làm cho ngơ ngác.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Anh ta quét mắt qua một lượt, bỏ qua những lời cáo buộc gian lận, và mở lại phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn tối đen.

Khi người xem nhiệt tình phát hiện màn hình lắc lư, liền sau đó xuất hiện một gương mặt nam giới chỉ lộ nửa mặt xuất hiện trên màn hình.

Anh ta mặc một bộ thanh y phiêu dật, với những hoa văn tinh xảo, trông rất xa hoa và cao quý, lại còn mang đậm phong thái tiên khí.

Lúc này, những người đang xem đều không nhịn được nhìn kỹ hơn trang phục của anh ta.

【Cây khô gặp mùa xuân】: Chủ bá chẳng lẽ định bán quần áo sao?

【Long Ngạo Thiên là ta đây】: Quần áo này đẹp quá, nhưng không phải Hán phục, là trang phục sơn trại sao? Hay là thuần cổ trang?

Tư Khanh Tửu thành người bán quần áo: "..."

【Bổn thiếu nghèo chỉ còn lại mỗi tiền】: Chất lượng đỉnh cấp, kiểu dáng cũng đẹp, có vẻ không phải do danh gia chế tác, nhưng không sao, bao nhiêu tiền, bổn thiếu gia muốn.

Tư Khanh Tửu: "..."

Anh ta thật sự trông như đang bán quần áo sao?

Nhưng mà, ý kiến này cũng không tệ!

Pháp y ở Tu chân giới đều được thêm vào trận pháp để chống đỡ thương tổn.

Anh ta nhớ rằng trong phòng có treo một bộ, phong cách vừa nhìn đã biết là trang phục “mai táng” hàng ngày của Tiết La Sơn, có lẽ Vực Quân chuẩn bị cho anh ta thay.

Ánh mắt anh ta chợt lóe lên, lập tức tránh khỏi màn hình và thả ra một con linh điệp kim sắc ra ngoài.

Đang định xử lý Minh Phù hoặc hoàn toàn làm cho Tư Khanh Tửu không thể rời khỏi Tiết La Sơn - Vực Quân, anh ta nhìn linh điệp bay tới trước mặt mình, vây quanh một vòng rồi đậu lên vai anh ta, vẻ mặt vô cảm bỗng nhu hòa, trong mắt còn mang theo vẻ đắc ý nhè nhẹ.

Nghe đối phương hỏi có thể dùng đồ vật trong phòng không, anh ta không do dự đồng ý: “Có thể.”

Nhận được đáp án từ linh điệp, Tư Khanh Tửu vui vẻ đứng dậy, cầm lấy bộ quần áo đưa lên trước màn hình: “Các vị thật thông minh, đúng là tôi cũng bán quần áo, chỉ có một bộ này thôi, pháp y Tu chân giới, nhìn thấy những hoa văn này không? Đều là trận pháp vẽ tay, có thể bảo vệ thân thể an toàn.” Anh ta chỉ vào các hoa văn trên áo, giới thiệu.

Comment phòng phát sóng trực tiếp chợt dừng lại trong nháy mắt.

【vạn vạn tuế】: Wtf, chủ bá này cũng quá nắm bắt cơ hội rồi.

【ngày mai lại đi làm】: Pháp y Tu chân giới gì đó nghe có vẻ quá ảo diệu.

【cá mặn xoay người】: Chủ bá nói dối không chớp mắt, nhưng mà quần áo này thật sự đẹp quá, màu trắng, không giống với trang phục mai táng trong phim.

Tư Khanh Tửu cầm bộ quần áo màu nguyệt bạch, trên đó có vẽ những hoa văn màu đen nhè nhẹ, rất nhỏ, màu sắc khá nhạt, nhìn có chút thần bí.

Chỉ cần khẽ động, còn có lưu quang, rất sống động, mặc dù kiểu dáng giống cổ trang, nhưng nhìn cái là biết hàng cao cấp.

【Bổn thiếu nghèo chỉ còn lại mỗi tiền】: Sao vẫn chưa có giá.

【Tri âm】: Tiểu ca ca, quần áo này bao nhiêu tiền, muốn mua quá.

【Hắc hắc hắc】: Tôi đến xem diễn, sao bây giờ lại muốn mua?

Phòng phát sóng trực tiếp người xem có chút hoài nghi nhân sinh, không biết là quần áo quá đẹp có ma lực hay là độ chân thực quá cao.

Những người được thông báo tới cũng có chút hoang mang, cảm thấy phong cách không đúng lắm, cấp trên không phải bảo họ đến đoạt đồ tốt sao?

Quần áo là đồ tốt sao?

Quần áo này họ bình thường cũng không mặc được, ai lại đi mặc bộ quần áo không tiện lợi như vậy, ra ngoài cũng không hợp.

【Trái dừa uống ngon thật】: Trước đó là thật sao? Sao lại nhanh vậy, kiếm tiền mang tôi với.

【Lạp lạp lạp lạp】: Phòng phát sóng trực tiếp này thuê thủy quân à?

【Muốn xào lão bản con mực】: Đúng là quá lộ liễu, phiền quá, báo cáo.

【Bổn thiếu nghèo chỉ còn lại mỗi tiền】: Ai dám bảo tôi là thủy quân, tôi chỉ nói thật, quần áo này chất lượng đỉnh cấp, dù không phải do danh gia làm, nhưng thủ công một chút cũng không thua kém.

【Theo đuổi tiểu tiên nam】: Haha, lầu trên nóng nảy rồi, còn không thua kém mấy đại bài kia đâu, đúng là buồn cười.

【Miêu thiếu nữ】: Không thua kém đại bài, nghiêm túc à? Có chút liêm sỉ được , đừng so với đại bài, mất mặt quá.

【ạp bố kỳ Lạc】: Haha, vị đại thiếu gia phía trước đó được trả bao nhiêu tiền, mà nói nghe thề thốt thế, đợi lát nữa mua đừng có mà không mua đấy.

‘Bổn thiếu nghèo chỉ còn lại mỗi tiền’ tức điên lên. Hắn trà trộn phòng phát sóng trực tiếp nhiều năm như vậy, ai không biết hắn, vậy mà bị nói là thủy quân, hắn thiếu tiền sao?

【Bổn thiếu nghèo chỉ còn lại mỗi tiền】: Mua thì mua, bổn thiếu không thiếu nhất chính là tiền, tất cả đồ trong phòng phát sóng trực tiếp này, bổn thiếu đều bao.

Tư Khanh Tửu:???

Tôi chỉ mới đưa vào giá cả thôi mà, lại xảy ra chuyện gì vậy?

Cảm giác người xem của phòng phát sóng trực tiếp đang tự đi lên quy trình kỳ quái bất ổn nào đó.

Họ tạo nhiệt độ, họ phát hiện sản phẩm, họ giúp tiêu thụ, đây là một đám khả ái tuyệt thế gì vậy!

Tư Khanh Tửu không nhịn được cười: “Các vị thật sự nhiệt tình, nào nào, tiếp tục đưa lên, ngay phía dưới, trực tiếp đặt mua, chuyên phát nhanh, ngày mai sẽ nhận được, đảm bảo tốc giao hàng.”

Màn hình đang ồn ào, bỗng dưng nghe chủ bá nói, theo bản năng nhìn lại.

Nhìn thấy được dưới mục mua sắm và giá sản phẩm, họ kinh ngạc, 50000?

Bộ quần áo này giá năm vạn tệ?

Cướp tiền à?

Nhưng nghĩ đến lời của bổn thiếu gia, mọi người lại xem náo nhiệt.

Còn chưa kịp đánh chữ chọc tên Bổn thiếu gia kia vài câu, gi chú bên cạnh sản phẩm liền thay đổi.

[ Bán hết ].

“...”

Đù má, ai coi tiền như rác thế này?

Tư Khanh Tửu cũng mặc kệ kẻ nào coi tiền như rác, dù ghét phong cách Tiết La Sơn và tập thể hòa thượng ở đó, nhưng không thể phủ nhận, đồ họ làm ra là tinh phẩm của Tu Tiên giới, giá năm vạn kỳ thật vẫn là đối phương kiếm lời.