Chương 16

Editor: Kim Dokja và Yoo Junghuyk là real

"Ma Đầu, đừng có kiêu ngạo."

"Kiêu ngạo?" Tư Khanh Tửu kinh ngạc, nhìn Vực Quân: "Ta kiêu ngạo sao?"

Vực Quân: "Không."

Y cũng không nghĩ Tư Khanh Tửu kiêu ngạo quá, đối với y, Tư Khanh Tửu thật sự quá mềm lòng.

"Về sau, đừng quá thiện lương."

???

Cái gì cơ?

Thiện lương?

Đoàn người chính đạo đã tê rần, mặt mày không dám tin tưởng, cả bọn Xích Dương Điện cũng mù mờ, rõ ràng rất khó hiểu hai chữ này.

Tư Khanh Tửu lại gật đầu đồng ý, hắn cũng thấy mình rất thiện lương.

Có loại ma đầu như hắn, trải qua trăm năm mà chưa làm ác ma đầu? Nói ra thì không ma đầu nào tin nổi, thật là quá mất mặt.

Nếu có cuộc bầu chọn ma đầu thiện lương nhất, hắn chắc chắn giành được đệ nhất.

Nhưng những người khác không nghĩ vậy, kể cả đại bản doanh Xích Dương Điện của hắn, chỉ thấy đây tuyệt đối không phải là tôn chủ họ biết.

Tôn chủ của họ rõ ràng là bá khí trắc lậu, đại sát tứ phương, như vừa rồi, nói không hợp liền đấu võ, không ai dám chống lại.

Hiện tại, đây thật là tôn chủ của họ sao?

"Tôn chủ, nếu ngươi bị đoạt xá, thì chớp mắt nhé?" Đại tổng quản Xích Dương Điện, một nam tử có diện mạo âm nhu, mê mang hỏi, trông có chút hoảng hốt.

Dương Nguyên điên cuồng cùng hệ thống nghe vậy, kích động phụ họa: "Đúng vậy, tôn chủ bị đoạt xá, này không phải tôn chủ của chúng ta, mọi người cùng nhau lên, gϊếŧ hắn, báo thù cho tôn chủ."

Tư Khanh Tửu quay đầu, mắt híp lại: "Phù Oán, mấy ngày không gặp, nhớ suối nước lạnh ở hàn sơn rồi phải không?"

Đại tổng quản được gọi Phù Oán, tức khắc mở to mắt, đầu lắc liên tục như trống bỏi, mặt mày hưng phấn: "Không, tôn chủ nghe lầm, ta vừa rồi cái gì cũng chưa nói, chỉ nói mê nói sảng thôi."

Xác nhận, đây là tôn chủ của họ.

Xích Dương Điện vì đều tu ma, thân thể âm lãnh, ghét nhất lạnh rét, cho nên ai làm sai sẽ bị tôn chủ túm lấy như túm củ cải, ném vào suối nước lạnh ở hàn sơn, không đóng băng thì không được ra.

Cơ bản đi vào một lần, mất nửa cái mạng, nhưng suối nước lạnh lại có hiệu quả chữa trị, trở thành nơi không ai muốn đi trong Xích Dương Điện.

Đây cũng là một bí cảnh thuộc Xích Dương Điện, người ngoài không ai biết.

"Tôn chủ, ngươi không sao thật tốt."

"Tôn chủ không biết đám chính đạo có bao nhiêu đáng giận, họ thừa dịp ngươi không ở nơi mai phục chúng ta, còn đối chúng ta hạ độc thủ."

"Tôn chủ, ngươi phải làm chủ cho chúng ta, chúng ta chưa làm gì, họ liền đuổi theo, việc này không thể bỏ qua."

Xích Dương Điện giờ phút này như tìm được tâm phúc, lập tức phẫn nộ cáo trạng, đại hán cao lớn thô kệch đều vẻ mặt khổ sở, làm người xem cực kỳ chua xót, như thật sự gặp bất công, tóm lấy chính đạo chửi ầm lên.

"Ngươi nói láo, rõ ràng là các ngươi làm nhiều việc ác, ai cũng có thể gϊếŧ."

"Ma đầu, đừng càn rỡ, hôm nay ta phải bắt ngươi."

Tư Khanh Tửu như bị dọa, vội rút về phía sau Vực Quân, nhỏ giọng: "Họ thật đáng sợ, Vực Quân, họ thật hung ác."

Ở đây có ai không phải người tu tiên đâu, dù tiếng nói nhỏ cũng nghe rõ ràng, suýt chút nữa phun nước miếng.

Ngươi một đại ma đầu, nói chúng ta đáng sợ hung ác, thật nực cười.

Vực Quân một tay ôm Tư Khanh Tửu, lạnh lùng liếc mắt đám tu sĩ, thủ đoạn lật lên, linh lực bàng bạc nháy mắt bao phủ mọi người.

"Ngô…"

"A!"

Tiếng kêu thống khổ đứt quãng truyền đến, ánh sáng tan đi, trên đất đổ một mảnh người.

Minh Phù cũng khổ sở, lui vài bước mới đứng vững, trong lòng lại dâng lên niềm yêu thích với Khanh Tửu ca ca của nàng, nàng còn có thể đứng, là nhờ linh lực tu vi của hắn, bằng không cũng cùng những người khác giống nhau.

Khanh Tửu ca ca thật tốt quá, hắn là người duy nhất ở bên nàng chỉ hy vọng nàng tốt, không có mục đích khác, nàng không thể để hắn bị khi dễ.

Vực Quân nhìn xuống mọi người, mãn nhãn lạnh lùng: "Người của ta, không ai được xen vào."

Nếu không phải kiềm chế, y đã sớm gϊếŧ người, nhưng không thể, ít nhất hôm nay không thể, đen đủi.

Uy áp khổng lồ làm mọi người đau đớn, linh lực như muốn phá thể mà ra.

Kẻ hơi yếu chút, mặt đã trắng bệch, máu liên tục tuôn ra, đại điện trong lúc nhất thời tràn ngập mùi máu tươi.

Tư Khanh Tửu thấy vậy kéo áo Vực Quân: "Thôi bỏ đi."

Vực Quân không đồng ý: "Không cần thiện lương như thế."

"…"

Chó má chứ thiện lương, rõ ràng là hắn khơi mào, đại ma đầu này, biết rõ là vấn đề của hắn, không liên quan đến bọn họ, trong lòng mắng, liền lại nghe được hắn nói.

"Họ ghét ta, mắng ta, nghĩa là ta nơi nào đó còn chưa tốt, bọn họ mới có thể không thích ta, ngươi đừng trách họ."

Tư Khanh Tửu ra vẻ tự trách, thoạt nhìn có chút mất mát, trong lòng vui mừng.

Hắn bất mãn với đám tu sĩ chính đạo không phải một ngày hai ngày, rõ ràng thân là chính đạo, lại còn tàn nhẫn hơn Xích Dương Điện, tranh đấu không tránh phàm nhân, thường lan đến một đám người vô tội, ngầm làm nhiều việc dơ bẩn.

"Phốc"

Một búng máu phun ra, những người khác run rẩy, suýt nữa mắt trắng dã ngất xỉu.

Vực Quân đau lòng ôm Tư Khanh Tửu vào lòng: "Không phải ngươi sai, là họ."

Chính đạo tu sĩ: "…"

Vực Quân: "Không cần họ thích, có ta."

Chính đạo tu sĩ: "…"

Đau lòng.

Tư Khanh Tửu vẫn chú ý biểu tình của họ, vui sướиɠ cười: "Vực Quân, ngươi thật tốt." Ở chỗ Vực Quân không nhìn thấy, hắn khıêυ khí©h cười, tiếp tục làm họ tức: "Nghe thấy không, Vực Quân thích ta, các ngươi mơ tưởng chia rẽ chúng ta."