Thế giới 1: Thân là ma đầu, ta vô tình thành sủng ái nơi đầu tim của tiên quân
Câu hỏi: Xuyên một hồi liền gặp hiện trường xác chết sống dậy thì làm sao bây giờ?
Tư Khanh Tửu: ... Sống được bao lâu thì cố mà sống sót.
Trên vách đá, một nam nhân tuấn mỹ đầy băng sương chăm chú nhìn người áo xanh đầy máu trong lòng ngực, đôi mắt vốn vô tình lạnh nhạt, lại rơi một giọt nước mắt.
Y không chưa từng nghĩ tới, đối thủ một mất một còn của mình vậy mà lại yêu y. Thậm chí, để gây chú ý với chính mình, đối phương còn cố ý đối nghịch.
Y cũng không biết rằng, từ lúc nào đã đặt người này vào lòng, chỉ nghĩ muốn gϊếŧ y, nhưng khi người ấy thực sự chết trong lòng ngực chính mình, thanh kiếm trong tay không thể rút ra, nỗi bi thương liền tràn ngập trái tim.
Thân là tiên quân sớm đã vô tình, y không nên có cảm giác này, càng không nên có cảm xúc dư thừa, nhưng tất cả đã mất kiểm soát.
Y thực sự hối hận, càng hận, những kẻ từng ép buộc, tổn thương hắn, bao gồm cả bản thân, y phải làm cho tất cả bọn họ chôn cùng hắn.
Tư Khanh Tửu mới mở mắt đã đối diện với một đôi mắt đỏ rực như ma đầu, ngạc nhiên. Từ đâu ra ma đầu này?
Chậm đã, người này rất quen thuộc.
!! Đây chẳng phải là nam chủ vừa thấy hắn chết sao?
Nhưng Vực Quân như thế này, Tư Khanh Tửu chưa từng gặp qua. Thân là tiên quân vô tình nổi tiếng nhất giới tu chân, hắn luôn lạnh lùng, vô tình, không bao giờ có cảm xúc dao động như thế này. Theo bản năng, hắn gọi: "Vực Quân?"
Tiếng gọi khàn khàn lọt vào tai nam nhân, không khí quanh đó đột nhiên yên tĩnh. Hắn nghe tiếng gọi quen thuộc, nhanh chóng nhìn lại. Người vốn bất động không biết khi nào đã tỉnh dậy.
Khoảnh khắc đó, Vực Quân mất đi ý niệm tự hỏi, chỉ có niềm vui mừng từ đáy lòng lan tỏa, ôm chặt người trong tay như muốn hòa nhập vào cơ thể chính mình.
"Tư Khanh Tửu."
Chỉ là gọi tên mình, Tư Khanh Tửu lại từ trong đó nghe ra sự run rẩy, như thể y rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi.
Y sợ gì?
Tư Khanh Tửu thắc mắc, người nên sợ hãi không phải là mình sao?
Nghĩ vậy, Tư Khanh Tửu muốn mắng. Vốn là một nhân viên xuyên nhanh chuyên môn đóng vai thay những vai ác pháo hôi đã thức tỉnh, rồi không muốn đối mặt với kết cục thê thảm đã định mà trốn chạy.
Thật vất vả hoàn thành xong 99 thế giới, coi như công đức viên mãn, trở về thế giới của mình chuẩn bị làm cá mặn về hưu, cũng nghĩ xong những ngày tốt đẹp sau đó sống như nào rồi, vậy mà hệ thống xuyên nhanh hố cha này lại cũng hắn trở lại.
Ba bữa một ngày ở bên tai , thêm buổi trà chiều, ăn khuya thúc giục hắn đi làm, thật sự làm hắn thấy phiền, liền trực tiếp đem hệ thống nộp lên, cho rằng như vậy sẽ yên tĩnh.
Ai mà ngờ, ngày hôm sau người của quốc gia gõ cửa nhà, nói họ không sử dụng được hệ thống, mong hắn giúp đỡ.
Hắn vốn muốn từ chối, nhưng nề hà quốc gia ba ba chu cấp cho thật sự quá nhiều!
Đương nhiên cũng do hắn cảm thấy quốc gia ba ba nói rất đúng, thanh niên đầy hứa hẹn không nên lãng phí thời gian.
Hơn nữa chỉ cần tiến vào dị thế giới, mọi việc khác đều có bọn họ xử lý, không cần lo lắng, vẫn là cuộc sống yên bình, vừa làm cống hiến cho quốc gia vừa lãnh tiền, không sợ thất nghiệp.
Đúng vậy, hắn, Tư Khanh Tửu, cứ thế cầm được cái bát sắt*.
(* "Bát sắt" là một ẩn dụ cho công việc ổn định và đảm bảo, thường là công việc trong cơ quan nhà nước hoặc các công ty lớn mà người ta không lo bị mất việc. Cụm từ này gợi lên hình ảnh một chiếc bát làm bằng sắt, vững chắc và không dễ bị phá hủy, tương tự như công việc an toàn và ổn định mà không dễ bị mất đi.)
Trước khi có hệ thống xuyên nhanh, mục tiêu hàng đầu của hắn là học tập chăm chỉ để lên làm công chức.
Giờ cơ hội đặt ngay trước mắt, sao có thể bỏ lỡ?
Vậy là sau khi thảo luận chi tiết, làm tốt công tác lập kế hoạch, chuẩn bị, Tư Khanh Tửu liền lập tức khởi động hệ thống.
Chỉ là, không ngờ rằng, thế giới đầu tiên bước vào lại là thế giới cuối cùng của nhiệm vụ.