Chương 15: Nhà mình có mỏ à?

Sáng sớm hôm sau, Hoắc Yểu đã thức dậy. Đồng hồ sinh học của cô luôn rất chính xác, mỗi sáng đúng 6 giờ cô sẽ dậy.

Tuy nhiên, vì vừa thay đổi môi trường, nên sáng nay cô nằm thêm vài phút rồi mới từ từ ngồi dậy, uể oải vào phòng tắm rửa mặt, sau đó ngồi khoanh chân trên sàn, bắt đầu sắp xếp lại hành lý.

Cô không mang nhiều quần áo, chỉ có hai bộ, còn lại là mấy lọ chai không có nhãn, và hai chiếc hộp sắt cổ kính.

Hoắc YYểu chỉ lấy quần áo ra, nghĩ ngợi một chút, rồi chọn hai chai trong đống lọ chai, sau đó đóng lại hành lý, kéo khóa nhưng không đặt mật mã.

Cô đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở cửa tủ quần áo gần đó. Ngay lập tức, cô đứng dậy, kéo hành lý đến mở tủ.

Khi mở cửa tủ, nhìn thấy bên trong đầy ắp quần áo treo ngay ngắn, Hoắc Yểu có phần ngạc nhiên.

Quần áo không có nhãn hiệu nhưng trông rất mới và có vẻ chất lượng không tệ, về phần kiểu dáng… Hoắc Yểu cũng không có ý kiến gì, ít nhất là có gu hơn so với căn phòng màu hồng công chúa này.

Sau khi nhét hành lý vào góc tủ, cô thay đồ thể thao, búi tóc lên rồi ra khỏi phòng.

Cô có thói quen chạy bộ buổi sáng, dù có thay đổi môi trường thì cũng không thay đổi thói quen này.

*

Hơn 8 giờ sáng, Tống Ninh đã chuẩn bị xong bữa sáng và đặt lên bàn ăn, nhìn về phía cầu thang rồi lại nhìn sang chồng đang ngồi trong phòng khách đọc báo: “Lão Hoắc, có nên gọi con dậy ăn sáng không?”

Hoắc Tấn Viêm đẩy gọng kính, chỉ nói: “Hôm qua con mệt như vậy, lại ngủ muộn, đừng quấy rầy con, để con ngủ thêm chút đi.”

“Được rồi.” Tống Ninh gật đầu, định nói thêm điều gì đó thì chuông cửa vang lên, bà ấy không khỏi ngạc nhiên nhìn về phía cửa: “Ai lại đến gõ cửa sớm thế này nhỉ?”

Hoắc Tấn Viêm đặt tờ báo xuống, suy đoán: “Có khi nào là bên tài vụ không?”

Tống Ninh liếc ông ấy một cái: “Ông ngốc à, hôm nay mới là ngày 20, còn vài ngày nữa mới đến đợt kết toán.”

Hoắc Tấn Viêm khẽ “ồ” lên, sau đó nói: “Thế thì tháng này bảo tài vụ khỏi đến nhà nữa, con gái vừa trở về, tôi sợ dọa con bé.”

Tống Ninh nghĩ ngợi một chút, thấy có lý, bèn nói: “Được thôi, để tôi ra xem ai gõ cửa.”

Chẳng mấy chốc, cửa trong mở ra, Tống Ninh ngạc nhiên nhìn Hoắc Yểu đang đứng ngoài cửa chống trộm, bà ấy sững sờ vài giây rồi nhanh chóng mở khóa, giọng đầy kinh ngạc: “Yểu Yểu, sao con lại ở ngoài?”

Hoắc Yểu vừa chạy bộ xong, khuôn mặt trắng trẻo còn ửng hồng sau khi vận động, vài sợi tóc rối dính bên má, một giọt mồ hôi từ từ chảy xuống. Cô đưa tay nhẹ lau: “Con có thói quen tập thể dục buổi sáng.”

Tống Ninh nghe vậy, ngạc nhiên gật đầu: “Chạy bộ buổi sáng tốt lắm, là một thói quen tốt.”

Nhưng sau vài giây, bà ấy vội bổ sung thêm: “Con gái mà, ngủ thêm chút cũng được, tốt cho da.”

Khóe môi Hoắc Yểu giật nhẹ.

“Bữa sáng mẹ đã chuẩn bị xong rồi, con lên tắm rửa rồi xuống ăn nhé.” Tống Ninh vừa bước vào trong nhà vừa nói.

“Dạ.”

“À, tủ quần áo có sẵn quần áo, đều là mẹ mới mua cho con, con xem có thích không. Nếu không thích thì để mẹ đổi lô khác.”

Đổi lô khác?

Bước chân Hoắc Yểu chợt khựng lại, vẻ mặt phức tạp: “Mẹ, nhà mình có mỏ à?”

Tống Ninh quay người lại, mặt đầy kinh ngạc, câu nói “không thì mẹ sẽ sắp xếp nhà thiết kế đến đo may theo ý con cũng được” còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.