Chương 1: Đắc Tội Với Người Nào Rồi Phải Không?

Edit: Diệp Đế

" Yểu Yểu, cháu thi đấu về rồi à?"

Hoắc Yểu đi trên chiếc xe đạp màu đen của mình, cô mới vừa đi qua khu phố ăn vặt, vừa trở về đã thấy cụ bà đứng ở cửa gọi cô.

Hoắc Yểu nhẹ tay thắng xe lại, đáp chân xuống mặt đất, thuần thục cởi chiếc mũ bảo hộ xuống, mái tóc đuôi ngựa dài trong nháy mắt liền được thả xuống, ngũ quan của cô quả thực rất tinh xảo, xinh đẹp, lúc này cả người cô thoạt nhìn toát ra khí thế mạnh mẽ, hiên ngang cùng vẻ lãnh khốc thật không nói nên lời.

Cụ bà nhìn Hoắc Yểu, trong lòng không nhịn được mà thổn thức, người thường và đứa nhỏ lớn lên đẹp như này chính là không giống nhau! Chỉ đi xe đạp mà cũng có thể toát ra loại khí chất khinh người đến thế!

" Đúng rồi, Yểu Yểu, nhà cháu hình như có khách đến thăm, còn lái một chiếc xe nhìn rất xịn, con của bà nói chiếc xe kia cũng phải đáng giá mấy triệu tệ, tìm khắp cả huyện cũng không ra một chiếc xe nào có thể so sánh với nó đâu...". Cụ bà vừa nói vừa khoa tay múa chân ra dấu.

Nghe xong, Hoắc Yểu có chút đăm chiêu, khuôn mặt tinh xảo ngược lại một chút biểu tình gì cũng không có.

Cụ bà thấy Hoắc Yểu không lên tiếng, cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi lại gần Hoắc Yểu, tận lực hạ giọng hỏi: "Yểu Yểu, cháu nói thật cho bà biết, nhà các cháu sao lại biết người có tiền như vậy? Hay là nói ... Đắc tội với người nào rồi phải không?"

Cô nhớ năm ngoái cũng có người lái xe con đến thăm nhà họ, cuối cùng lại có lời đồn thổi nhà cô đắc tội ai ư?

Mí mắt Hoắc Yểu khẽ run lên, nhìn cụ bà rõ ràng là đã hiểu sai, có chút dở khóc dở cười, để tránh người khác hiểu lầm, cô nhẹ giọng đáp: "Có thể là bà con xa đến thăm."

Lời vừa dứt, khuôn mặt cụ bà ngay lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, bất quá không hỏi gì nhiều nữa, Hoắc Yểu một lần nữa đội chiếc mũ bảo hộ lên, phất phất tay, " Bà nội Hoàng, cháu về trước."

Nhìn bóng lưng Hoắc Yểu đã đi xa, một lúc lâu bà mới rì rì lên tiếng: " Nhà các ngươi không phải mang tiếng là hộ khó khăn sao?".

Ở đâu ra họ hàng xa tới thăm?



Còn là loại họ hàng siêu giàu?

********

Hoắc Yểu đạp xe về, từ xa liền thấy trong ngõ nhỏ, ngoài cửa sân có một chiếc siêu xe màu đen đang đậu.

Logo đại bàng cao vυ"t, thân xe toát ra hơi thở trang nghiêm, động cơ linh hoạt. Nhưng cũng đâu phải Bentley? Giá cũng không đến mấy triệu tệ?

Khóe môi Hoắc Yểu khẽ nhếch lên, thu lại ánh mắt còn ngờ vực về, chậm chạp nhảy xuống xe, sau đó thuần thục khóa xe đạp lại.

Cơ hồ trong chớp mắt chiếc xe đạp lớn như vậy liền tự động tháo lắp, hơn nữa sau khi lắp thoạt nhìn so với chiếc máy tính xách tay 11 inch còn nhỏ hơn.

Cửa nhà không đóng, Hoắc Yểu ung dung xách chiếc xe đạp sau khi gấp lên, nhấc chân đi vào trong nhà. Còn chưa đi đến giữa nhà, cô đã nghe thấy một giọng nói sắc bén truyền đến tai.

" Mẹ, mẹ tại sao lại ngoan cố như thế? Cái nơi rách nát này có cái gì đáng mà mẹ cứ muốn ở lại đây chịu khổ?".

" Con đã mua cho mẹ một căn hộ trong thành phố rồi, còn thuê một bảo mẫu đặc biệt đến hầu hạ mẹ nữa, mọi điều kiện so với cái nơi này tuyệt đối tốt hơn nhiều! ".

"Mẹ nhìn xem cái sàn nhà đen như mực này đi, cái vách tường này nữa, còn có trên lầu nữa, trời mưa sẽ bị dột nước, mẹ xem kĩ đi! ".

"Thân thể của mẹ vốn đã không được tốt rồi, còn tiếp tục cái nhà ẩm thấp, mốc meo này, người ngoài không biết còn tưởng nhà chúng ta rất nghèo, cho rằng đứa con này cố tình ngược đãi mẹ già...".

Trong nhà, Hoắc Yểu đã nghe hết thẩy những lời này liền rơi vào trầm tư, nhưng rất nhanh cô đã trở lại bình thường.

~~~~~~HẾT CHƯƠNG~~~~~~