Không biết vì cái gì, Tấn Viễn rõ ràng từ trong miệng Giang Hạc mà nói là đả thương người nhất đối với anh, nhưng trong miệng Giang Hạc nghe được cậu gọi tên thật của anh, một trái tim bị treo cao của anh, thế nhưng an ổn như kỳ tích, thậm chí đáy lòng còn toát ra hai chữ "Quả nhiên".
Dù sao đủ loại dấu hiệu lúc trước đều đã cho anh thấy, Giang Hạc kỳ thật đã sớm biết thân phận của anh, là cậu vẫn ôm tâm lý may mắn, trước khi đao còn chưa hạ xuống, tự lừa mình dối người nghĩ vạn nhất nếu anh không biết, cậu còn có thể lợi dụng thân phận của Viện Viện cùng cậu ở chung thêm một thời gian.
Lúc này tất cả ngụy trang của anh ở trước mặt Giang Hạc không công tự phá, thanh đao treo trên đỉnh đầu rốt cục rơi xuống, đau là đau một chút, nhưng rốt cục giống như là có được một loại nghi thức bụi bặm nào đó, không còn cảm giác bàng hoàng bất an như đeo dây thép tùy thời lo lắng sẽ rơi xuống vách núi, ngược lại trong lòng tốt hơn một chút.
Tấn Viễn ngước mắt nhìn gương mặt đường nét rõ ràng của Giang Hạc, chua xót nở nụ cười một chút, giọng khàn khàn vẫn hỏi một câu: "Em đều biết rồi."
Giang Hạc không nhìn anh, chỉ là thanh âm rất nhẹ ừ một tiếng, nếu không chú ý nghe, cơ hồ đều khó nghe rõ.
Đối với cục diện hiện tại, Tấn Viễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, vốn nên để anh tự mình thú nhận giới tính của anh với Giang Hạc mới đúng, là anh vẫn luôn nhu nhược trầm mê trong thân phận có thể tiếp cận Giang Hạc không muốn đi ra, mới có thể khiến cho bọn họ hôm nay đi tới tình trạng này.
Giang Hạc sau khi biết chân tướng, không thẹn quá hóa giận lợi dụng quyền thế chèn ép anh, cũng không làm ra bất cứ chuyện gì quá đáng với anh, vẻn vẹn chỉ là một câu dừng lại ở đây, cậu đã dùng sự dịu dàng lớn nhất của cậu để lo cho tên lừa đảo như anh, anh cũng nên thỏa mãn rồi.
Tấn Viễn vững vàng hít thở chua xót không ngừng dâng lên, tận lực khắc chế thanh tuyến run rẩy không thôi của mình, dùng hết khí lực toàn thân, thật lòng hướng Giang Hạc nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi."
Thật xin lỗi, nếu như không phải anh quá khϊếp đảm, cũng không đến mức để Giang Hạc trước anh một bước vạch trần những thứ này, hiện tại tất cả đều là anh tự làm tự chịu, anh nguyện ý tiếp nhận kết quả Giang Hạc cho anh.
Trong xe chìm vào chết lặng, trong lúc nhất thời hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện trước, ánh đèn mờ ảo trong tòa nhà chung cư từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, phản chiếu vẻ mặt hai người trong cửa xe đều tối nghĩa không hiểu, rõ ràng vẫn là mùa hè nóng bỏng, nhưng giờ phút này hai người trong xe đều giống như rơi vào băng thiên tuyết địa cực lạnh kia, bị đông lạnh đến một chữ cũng không nói nên lời.
"Vậy," Yên lặng có thể có vài phút cũng có thể dài như một thế kỷ, cuối cùng vẫn là Tấn Viễn lăn lăn yết hầu, nhịn lấy cảm giác khó chịu đau đớn như kim châm trong lòng, dẫn đầu há miệng, "Vậy tôi cũng không quấy rầy em nữa, lúc em lái xe trở về, nhất định phải tự mình chú ý nhiều một chút."
Nói xong anh liền không khống chế được, tay mở cửa xe đi xuống, sau đó cũng không dám quay đầu bước nhanh vào trong tòa nhà chung cư, anh sợ anh chậm một chút nữa sẽ lộ ra trò hề gì đó trước mặt Giang Hạc.
Giang Hạc ngồi trong xe, xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng gầy gò từng bước rời xa tầm mắt của cậu, rất kỳ quái, rõ ràng tất cả ảo tưởng của cậu đều đã thực hiện, chấp niệm của cậu cũng nên tiêu tán mới đúng, hiện tại cậu hẳn là cảm giác được giải thoát mới đúng, nhưng không biết vì sao chẳng những không cảm thấy giải thoát, ngược lại trong lòng giống như bị người hung hăng đâm một đao, đau đớn như trùy tâm thứ cốt* từ tứ chi xương cốt vọt tới ngực, đau đến đầu cậu trống rỗng.
(*) Đâm thủng trái tim.
Tay đặt trên vô lăng siết chặt cùng một chỗ, giống như là nghĩ đến cái gì đó, nhìn bóng dáng cuối cùng biến mất trước mắt, đột nhiên hốc mắt liền đỏ lên, cổ họng khàn khàn thấp giọng nói một câu: "Hôm nay anh còn chưa nói lời tạm biệt với tôi..."
Tuy nhiên, không có ai trả lời cậu.
Trong xe vắng vẻ, chỉ có một chút ấm áp nhàn nhạt còn tồn tại, nhưng theo thời gian trôi qua, ngay cả điểm nhiệt độ cuối cùng này cũng tiêu tán, rốt cuộc tìm không thấy bóng dáng.
Giang Hạc không nắm được dư âm mà anh để lại. Tựa như cậu cũng không bắt được Viện Viện đã biến mất.
Lần này không nói lời tạm biệt, thực sự sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Vừa nghĩ đến sau này chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp được Viện Viện nữa, trong lòng Giang Hạc một mảnh bi thương, đau đớn trong ngực phảng phất đều muốn đem cậu cho ngàn đao vạn quả.
Cậu không thể nghĩ ra.
Cậu rõ ràng biết Viện Viện của cậu là giả, là nhân vật do một nam nhân thủ vai mà thôi, rõ ràng sau khi biết lần này bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại, nhưng chỉ cần nghĩ đến sau này đều không gặp được, trái tim cậu lại đau đớn như vậy.
Chờ Giang Hạc thu thập xong cảm xúc, lúc lái xe về đến nhà, đã sắp gần đến rạng sáng, trong tay cậu xách theo một cái túi rượu, đứng ở bên cửa, ánh mắt từng tấc từng tấc tuần tra nơi đây vẻn vẹn chỉ là bị người ở lại một ngày, khắp nơi đều là tức giận, ở tại chỗ sững sờ hồi lâu, không biết đã qua bao lâu, cậu dần dần hoàn hồn, sau đó chậm rãi thay giày, đem đôi dép màu hồng kia chỉnh tề cùng giày của cậu xếp chồng lên nhau, đến gần phòng, nhẹ nhàng gọi một tiếng về phía căn nhà trống rỗng dọa người: "Tôi đã trở về."
Không ai trả lời cậu, cậu cũng không thèm để ý, xách túi rượu đi dạo một vòng trong phòng khách, thoáng nhìn thấy cái gối ôm bị người ta ôm ném ở một bên sắp rơi xuống, đi qua, cầm lên một lần nữa đặt nó trên sô pha, lại lấy điều khiển từ xa không biết từ lúc nào rơi xuống khe hở sô pha lấy ra, đột nhiên hồi tưởng lại Tấn Viễn ngồi ở chỗ này không ngừng ấn điều khiển từ xa, thường xuyên chuyển kênh TV, bởi vì không tìm được kênh mình thích xem, một bên gặm táo còn không kiên nhẫn, không hiểu sao cười một chút.
Sửa sang lại phòng khách, cậu lại xách túi rượu đi dạo một vòng trong phòng bếp, nhìn bàn ăn cơm tối còn chưa kịp thu dọn, cậu buông túi rượu trong tay xuống, xắn tay áo lên, chậm rãi thu dọn bàn ăn.
Giang Hạc vừa thu dọn bàn ăn, vừa nhớ tới động tác nhỏ của Tấn Viễn ăn cơm trên bàn ăn này, lại không tự chủ được mà lắc đầu nở nụ cười, có thể bởi vì ở chung với cậu một không gian quá câu nệ, Tấn Viễn không dám gắp thức ăn quá gần cậu, cũng không dám ăn thức ăn có xương, cho dù là ăn thức ăn có xương, cũng sẽ rút một tờ giấy che ở bên môi, mượn động tác lau khóe môi nhả ra, anh cho rằng cậu không phát hiện, còn có thể cười một chút, kỳ thật anh không biết, cậu cái gì cũng biết, cậu chỉ giả vờ không biết.
Giang Hạc dọn dẹp toàn bộ phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới nhặt túi rượu lên, từng bước từng bước đi lên tầng, mở cửa phòng ngủ chính ra, khi bắt gặp chăn bị người ta ngủ nhăn nheo còn chưa kịp thu thập trên giường, đường môi nhẹ nhàng kéo lên, bên môi chảy ra một nụ cười phát ra từ nội tâm.
Lúc Tấn Viễn ngủ rất không thành thật, thích lăn qua lộn lại tìm đồ ở trên giường, chăn bị anh quấn quanh người lăn qua lăn lại, cậu có mấy lần đều là bị anh đem chăn trên người quấn đi đánh thức, bất đắc dĩ chỉ có ôm lấy anh, anh mới có thể an phận nằm ngủ.
Giang Hạc đặt túi rượu lên bàn đầu giường bên cạnh, nhìn giường trống rỗng, người đi lầu trống, nụ cười treo bên miệng bỗng nhiên thu liễm lại, chua xót thở dài, xốc chăn trên giường bị người ta quấn thành một quả bóng, run rẩy, san bằng trải trên giường, trong lòng nổi lên một trận lại một trận cảm giác cô đơn.
Sửa sang lại giường, cậu đi vào phòng rửa mặt, dùng nước lạnh rửa mặt, chuẩn bị đem cảm giác chua xót trong lòng không hiểu sao bốc lên đè xuống, nhưng mà vừa ngẩng đầu, thấy cậu đặt ở trong phòng rửa mặt những thứ thành đôi thành đôi, ánh mắt lập tức giống như nhuộm máu đỏ lên.
Nào có cái gì thành đôi, hết thảy bất quá đều là tưởng tượng của cậu mà thôi, tưởng tượng vĩnh viễn đều là không có thật.
Cậu nhìn mình chật vật không chịu nổi trong gương, nghĩ đến buổi chiều, cậu còn ở chỗ này cười Tấn Viễn tẩy trang, lại nhìn mặt mình hiện tại, không biết bọn họ ai so với ai càng buồn cười a.
Giang Hạc ở trong phòng rửa mặt hoàn toàn không ở lại được nữa, cậu chỉ cần ở bên trong sẽ không ngừng ảo tưởng một ít thứ không thực tế.
Cậu đẩy cửa phòng thay đồ ra, một lần lại một lần nhìn những thứ cậu chuẩn bị cho Viện Viện, nhìn thấy ánh mắt mỏi nhừ không thôi, lúc này mới chú ý tới trên mặt đất có mấy sợi dây chuyền trang sức Tấn Viễn lúc thay quần áo không cẩn thận rơi xuống, cậu vội vàng đi qua, nhặt lên treo lên một lần nữa.
Vừa nghĩ đến những thứ cậu tỉ mỉ chuẩn bị, về sau sẽ không bao giờ có người đến sử dụng nữa, cuối cùng chỉ có thể theo thời gian trôi qua mà phai đi màu sắc, rơi lên một tầng tro bụi thật dày, cuối cùng bị người thanh lý, hoàn toàn biến mất, trái tim cậu giống như toàn bộ bị người đào đi, nổi lên một cỗ đau đớn khiến người ta hít thở không thông.
Đau quá.
Đau đến nỗi cậu thậm chí không dám thở.
Cậu sợ cảm giác đau đớn này sẽ bao phủ cậu, không dám tiếp tục ở bên trong, đang muốn mở cửa đi ra, không biết nghĩ tới cái gì, lại quay trở về, ở trong tủ quần áo bên phải lấy một cái váy ngủ màu đỏ diễm lệ.
Chờ cậu lại đi ra, cậu đem cái váy ngủ màu đỏ kia đoan chính trải trên giường, lấy một hộp màu xám bạc cậu đặt ở trên tủ đầu giường, mở ra bao bì bên ngoài, từ bên trong cầm một miếng nhỏ vuông vắn ra đặt ở trên váy ngủ màu đỏ, đang muốn đem hộp màu xám bạc đặt trở lại, dừng một chút, lại từ bên trong lấy một miếng nhỏ nữa đặt ở trên váy đỏ.
Chờ làm xong tất cả, cậu đứng dậy tắt rèm cửa sổ, lấy ra một cái ly nến từ trong túi rượu cậu mang về, dùng bật lửa thắp sáng, tắt đèn trong phòng, cả người ngồi trên sàn nhà tối tăm, canh giữ ngọn nến chỉ có một chút hào quang kia, cầm lấy chai rượu trong túi, kéo mở, từng ngụm từng ngụm rót cho mình.
Cậu vừa uống, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào ngọn lửa nhỏ bé của ngọn nến: "Sau này lại chỉ còn lại một mình mày a."
Ánh sáng trong phòng theo động tác đầu ngón tay cậu giật giật, trong ánh đèn mờ nhạt phản chiếu bóng dáng của cậu, cậu ngơ ngác nhìn chiếc váy đỏ tươi sáng ngời bị cậu đặt trên giường, vẫn tươi đỏ sáng ngời như vậy, ở trong đầu ảo tưởng một chút bộ dáng của Tấn Viễn khi mặc vào, mím môi, uống sạch tất cả rượu cậu mua về, từ trong quần âu lấy ra một chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản đeo trên ngón áp út tay trái.
Đeo xong nhẫn, cậu đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc váy đỏ trên giường ngồi xuống, dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve chiếc váy đỏ này, nhìn ngón áp út tay trái đeo nhẫn tượng trưng cho hôn nhân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại buổi chiều ở dưới lầu đàn cho Tấn Viễn khúc nhạc tiến hành hôn lễ, trong phòng trống rỗng chợt vang lên một đạo âm thanh tiều tụy thành kính chúc phúc.
"Giang Hạc, sinh nhật vui vẻ, tân hôn vui vẻ."
-----------
3/9/2021
#NTT