Nụ hôn của Giang Hạc rất nhẹ, nhẹ đến mức chạm vào lập tức rời đi, nhưng môi anh lại rất nóng, nóng đến mức trái tim giống như lăn qua dung nham, cho dù vớt lên, phía trên vẫn còn mang theo đốm lửa nóng bỏng.
"Làm sao vừa chạm nhẹ mà mặt đã đỏ như vậy." Giang Hạc từ cánh môi Tấn Viễn rời ra, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn như ngọc của anh giống như dính vào bột màu trên váy, đỏ tươi đến sắp nhỏ máu, khẽ cọ chóp mũi anh một chút, hỏi, "Răng còn đau sao?"
Nghe thấy tiếng trêu chọc của Giang Hạc, Lúc này Tấn Viễn mới từ trong từng đám hỗn độn nham thạch nóng chảy liều lĩnh tỉnh táo lại, vội vàng lấy mu bàn tay cọ cọ hai má nóng bỏng, ý tứ trả lời cậu: "Không đau nữa."
"Không đau nữa, vậy về nhà thôi." Nghe thấy câu trả lời của anh, Giang Hạc nhướng mày cười với anh, "Tôi có chút đói bụng."
Tấn Viễn bị anh cười đến tim ngừng đập, vừa mới được hôn qua cánh môi còn mang theo dòng điện, mím chặt cùng một chỗ, mi mắt thon dài rũ xuống dưới, che đi ngọn lửa ẩn giấu trong đôi mắt, yết hầu khẽ nuốt, cũng khẽ nói một câu: "Tôi cũng đói bụng."
Nhưng rất rõ ràng, Giang Hạc không nghe ra ý bên trong lời nói của anh, nghe vậy xách đồ trong tay, tiếp tục đi về phía trước: "Lập tức có thể về nhà rồi."
Ánh mắt Tấn Viễn dừng lại ở lúc cậu xoay người, áo sơ mi cùng quần âu được ủi phẳng đến mức ngoan ngoãn, bao quanh vòng eo gầy mảnh, mông hơi vểnh lên, theo hành động đi về phía trước bị quần áo kéo lên miêu tả ra một chút đường nét, cùng với cổ tay gợi cảm cầm theo hai túi đồ, gân xanh lộ ra, yết hầu bất giác co rút, hai má vốn chỉ đỏ đến nhỏ máu trực tiếp lan tràn đến sau tai, bị sợi tóc thật dài che khuất, dục hỏa vừa mới đè xuống trong mắt lại sinh sôi nảy nở.
Anh đã đói bụng trong nhiều năm rồi!
Tuy nhiên, Giang Hạc không thích đồng tính.
Trong mắt Tấn Viễn vừa mới bốc lên hỏa diễm lại trong nháy mắt dập tắt, quên đi, nghẹn đi, không nghĩ tới cũng sẽ không có dục niệm dâng lên.
Nhà ở của Giang Hạc nằm trong một tòa nhà cách siêu thị không xa, ba bậc thang một hộ gia đình, diện tích rộng lớn giống như một sân vận động.
Tấn Viễn vừa vào cửa liền nhìn thấy cầu thang xoay tròn xa hoa mà không mất đi tao nhã ở giữa phòng khách, cùng với phòng khách rộng lớn trống trải có thể nhét vào vô số căn hộ anh và Tấn Tĩnh thuê, yên lặng thu liễm đôi mắt.
"Trong nhà không hay có khách đến." Giang Hạc từ trong tủ giày ở cửa lấy ra một đôi dép mới tinh cho Tấn Viễn, "Không có nhân khí gì, rất thanh lạnh."
"Không có việc gì." Tấn Viễn không để ý những thứ này, tầm mắt của anh lại dừng trên dép Giang Hạc đưa cho, đây là một đôi dép nữ màu hồng nhạt, phía trên còn có hai con thỏ hoạt hình đặc biệt đáng yêu.
Không có người thường xuyên đến nhà mà lại chuẩn bị dép nữ sao?
Tấn Viễn thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn thức thời không hỏi gì cả, thay dép đi vào cửa, ngoài ý muốn phát hiện còn rất vừa chân.
Vừa rồi anh chỉ đứng ngoài cửa quan sát một chút là có thể cảm giác được sự xa hoa khiêm tốn của nhà Giang Hạc, hiện tại vừa đi vào, Tấn Viễn mới hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là chênh lệch giàu nghèo.
Vốn tưởng rằng những biệt thự xuất hiện trên TV cũng đã rất khoa trương, nhưng ở trước mặt một biệt thự chân chính, chúng kỳ thật hàm súc hơn rất nhiều.
Tầm nhìn của Tấn Viễn vẻn vẹn chỉ thoáng nhìn thấy một bức tường treo ít bích họa, liền từ bên trong nhận ra một hai bức tranh nổi tiếng, anh cảm thấy lấy tài lực của Giang Hạc, hẳn là sẽ không treo tranh giả ở nhà, như vậy có thể suy luận, còn lại những bức tranh anh không biết, cũng rất có thể giá trị không nhỏ.
Mà những thứ anh nhìn thấy vẻn vẹn chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.
Giang Hạc thấy anh hứng thú với những bức tranh chữ treo trên tường, thuận miệng hỏi: "Có thích không?"
"Không có, tùy tiện nhìn xem," Tấn Viễn lắc đầu, thu hồi tầm mắt, lập tức lại hỏi cậu, "Em rất thích thu thập tranh chữ sao?"
"Cũng chưa tới yêu thích." Giang Hạc xách đồ ăn mua từ siêu thị về, mang theo Tấn Viễn đi đến khu vực phòng bếp," Con người tôi cũng rất nhàm chán, không có sở thích gì, lại không thích sưu tầm đồng hồ xe sang, kiếm được quá nhiều tiền, tiêu không hết, đành phải lấy ra mua chút đồ trang trí." =)))
Tấn Viễn: "..."
Cái gọi là Versailles* cao cấp, hôm nay Tấn Viễn xem như đã được cảm nhận.
(*) Cung điện.
Giang Hạc thấy Tấn Viễn không nói gì, đại khái cũng đoán được anh đang suy nghĩ cái gì, cười cười lại nói: "Cho nên tôi vẫn luôn chờ mong có thể tìm được một người bạn gái giúp tôi tiêu tiền, như vậy tôi không cần lo lần sau nên mua cái gì."
Tấn Viễn gật đầu, giúp Giang Hạc lấy thức ăn mua từ siêu thị ra khỏi túi, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh siêu lớn bên cạnh: "Sau này sẽ tìm được."
Đầu năm nay tìm người biết tiêu tiền còn không dễ dàng.
"Có lẽ đi." Nghe thấy Tấn Viễn nói, động tác của Giang Hạc dừng một chút, mơ hồ trả lời một câu, đáy mắt thấm đầy mất mát, nhưng chợt cảm giác mất mát này lại tiêu tán, cười nói, "Hôm nay không thảo luận cái này, hôm nay cô chính là bạn gái tôi."
"Ừm," Tấn Viễn thập phần phối hợp, "Tôi nghe theo bạn trai tôi."
Một câu nói khiến Giang Hạc vui vẻ.
Tủ lạnh nhà Giang Hạc rất lớn, hơn nữa có người giúp việc gia đình mỗi ngày phụ trách, bên trong cũng không phải trống rỗng, các loại rau củ quả thịt đều có, cậu nhìn tủ lạnh trước mặt nhét đầy màu sắc, hướng Tấn Viễn áy náy nói: "Xem ra chúng ta mua nhiều rồi."
"Không sao." Ánh mắt Tấn Viễn quét một vòng trong khu vực phòng bếp lớn gần bằng phòng thuê của anh, tìm được một chiếc tạp dề treo ở góc, anh lấy xuống buộc vào người, nói với Giang Hạc: "Đem đồ ăn hôm nay mua đều ăn cũng không tính là mua nhiều."
"Cũng đúng." Giang Hạc cũng cảm thấy đó có lý, ngước mắt nhìn về phía Tấn Viễn, thấy anh đang buộc tạp dề lên người mình, theo đường nét được váy đỏ phác họa ra eo nhỏ, đeo một cái tạp dề tinh tế, rõ ràng cái gì cũng không lộ ra, lại không hiểu sao khiến cổ họng cậu căng thẳng.
Bởi vì vừa rồi anh muốn chạy trốn chậm trễ không ít thời gian, lúc này Tấn Viễn cũng không dám tiếp tục lãng phí nữa, Giang Hạc là người bị bệnh dạ dày, anh có thể đói bụng lại ăn cơm, Giang Hạc thì không thể.
Buộc xong tạp dề, Tấn Viễn liền đem thức ăn hôm nay mua bỏ vào bồn rửa chén rửa sạch, đại khái là ở nhà làm quen với những thứ này, không cảm thấy cái gì không thích hợp.
Nhưng đôi tay thon dài quanh năm trắng nõn như hành tây của anh, giờ phút này bỏ xuống dưới vòi nước, ngón tay theo dòng nước từng chút từng chút rửa sạch rau xanh trong tay, trắng cùng xanh đan xen ra một loại dục cảm nói không nên lời, nhất là trên mu bàn tay trắng trà của Tấn Viễn còn thỉnh thoảng dính chút bọt nước, theo động tác của anh lăn xuống, rõ ràng chính là rất đơn giản rửa sạch thức ăn, Giang Hạc nhìn thấy vốn đã căng thẳng trong cổ họng đột nhiên bắt đầu miệng khô lưỡi khô.
Cậu không dám đem ánh mắt rơi vào bất kỳ bộ vị nào trên người Tấn Viễn, tiến lên hai bước, đi tới trước mặt anh, tiếp nhận đồ anh đang rửa sạch, nhẹ giọng nói: "Tôi đến giúp cô rửa, cô chỉ phụ trách làm là được rồi."
"Cũng được." Tấn Viễn rũ mắt nhìn thời gian trên đồng hồ Giang Hạc, phát hiện thời gian có chút không kịp, cũng không từ chối với Giang Hạc, buông đồ đang rửa trên tay ra, lấy dao cùng chảo, động tác thành thạo bắt đầu thái rau, xào rau.
Anh ở nhà làm đã quen với những thứ này, bởi vậy mỗi động tác đều làm đến trôi chảy, hơn nữa người cao gầy mảnh khảnh, theo động tác trên người váy đỏ khẽ lay động, khiến cho căn phòng rộng lớn vốn không có nhân khí trong nháy mắt sáng lên.
Trước kia Giang Hạc cảm thấy nhà của cậu không phải là một ngôi nhà, mà là một gian phòng có thể ở, ngoại trừ có thể cho người ở lâu dài ra cũng không có gì khác biệt so với những khách sạn ngoài kia, nhưng hiện tại vẻn vẹn chỉ là thêm một người đến, cậu liền cảm giác không giống.
Ngôi nhà đen trắng bắt đầu có màu sắc và âm thanh, và tất cả mọi thứ không có nhiệt độ trở nên ấm áp.
Cậu nghĩ, nhà này nếu như vẫn có Viện Viện ở đây, nhất định sẽ trở nên đặc biệt thú vị đi.
"Đang suy nghĩ cái gì?" Tấn Viễn bưng thức ăn đã xào xong đặt ở trên bàn ăn bên cạnh, thấy Giang Hạc ngơ ngác ở một bên, hỏi cậu.
Giang Hạc hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì, đang suy nghĩ một ít chuyện công việc."
"Đừng nghĩ nữa," Tấn Viễn gõ vào bát đũa trong tay, "Ăn cơm quan trọng hơn."
"Được," Giang Hạc gật gật đầu, vừa quay đầu lại, liền thấy trên bàn trống rỗng đã bày năm sáu món ăn tinh xảo ngon miệng, lại sửng sốt, "Sao mới trong chốc lát, cô đã nấu được nhiều món ăn như vậy."
"Đều là một ít món ăn rất đơn giản, không tốn chút công phu nào." Tấn Viễn nhìn năm sáu món ăn gia đình đơn giản trên bàn, còn cảm thấy rất hổ thẹn, nếu không phải anh nửa đường chậm trễ không ít thời gian, bằng không còn có thể làm hai món ăn lớn, sinh nhật liền làm cho người ta ăn những thứ này không khỏi cũng quá keo kiệt.
"Như vậy cũng đã rất tốt rồi." Giang Hạc nhìn mấy món ăn trên bàn sắc mùi hương vị đầy đủ, nội tâm một trận thỏa mãn, "Cô vất vả rồi."
"Không vất vả," Tấn Viễn không cảm thấy mệt mỏi gì, anh đáp một tiếng, lại đi đến phòng bếp, thật cẩn thận bưng ra món ăn cuối cùng, đặt ở trước mặt Giang Hạc, cười nói: "Đây mới là tiết mục cuối cùng hôm nay."
Một cái chén nhỏ đậy nắp còn bốc hơi nóng, xem ra giống như là đặc biệt làm cho cậu, Giang Hạc kinh ngạc nói: "Đây là cái gì?"
Tấn Viễn mở nắp ra, bên trong là một bát mì điểm xuyết một ít hành hoa: "Mì trường thọ, sinh nhật vui vẻ, Giang Hạc."
Ánh mắt Giang Hạc dừng lại trên mặt Tấn Viễn một lúc lâu mới hỏi anh: "Làm sao cô biết?"
Tấn Viễn cảm thấy Giang Hạc thỉnh thoảng chậm chạp như vậy còn rất đáng yêu: "Bách khoa toàn thư Baidu của em viết rõ ràng."
"Như vậy a." Giang Hạc mím môi một cái, chợt cười đến phá lệ vui vẻ hướng Tấn Viễn nói, "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn," Tấn Viễn nhún nhún vai, nhặt đũa bên cạnh cho cậu, "Mau ăn đi, một tí nữa là nở hết."
Đầu ngón tay Giang Hạc khẽ run rẩy tiếp nhận chiếc đũa Tấn Viễn đưa tới, cậu cảm giác ăn vào miệng không phải mì, mà là ba mươi năm quan tâm bị người ta lãng quên.
Tấn Viễn không biết, Giang Hạc chưa từng nghiêm túc tổ chức sinh nhật một ngày nào, lúc cậu biết có khái niệm sinh nhật này, vẫn là từ số chứng minh thư trên sổ hộ khẩu biết được năm tháng sinh của mình.
Nghiêm túc mà nói, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu nghiêm túc sinh nhật, cậu chưa từng hy vọng xa vời sẽ có người tổ chức sinh nhật cho cậu, nhưng loại cảm giác đột nhiên bị người ta chú ý này thật sự là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho cậu cảm giác hết thảy hôm nay đều giống như là một giấc mộng không tồn tại.
Một bữa cơm trưa Giang Hạc ăn chậm rãi rất nghiêm túc, cuối cùng lúc chấm dứt đều sắp hơn hai giờ. Tấn Viễn có chút buồn ngủ đang thu dọn mâm cơm, lại đột nhiên bị Giang Hạc cắt ngang: "Viện Viện, đừng làm nữa, lại đây một chút."
"A, được." Tấn Viễn buông mâm cơm trong tay xuống, rửa sạch tay dưới vòi nước, hướng nguồn gốc thanh âm của Giang Hạc đi đến.
Giang Hạc đứng ở cầu thang xoay tròn trong phòng khách, nơi đó đặt một cây đàn dương cầm, Giang Hạc vừa nhìn thấy anh liền vẫy vẫy tay với anh: "Lại đây."
Tấn Viễn đi tới, Giang Hạc thay anh cởi tạp dề trên người, kéo anh đi đến bên đàn dương cầm ngồi xuống.
Tấn Viễn động tâm hỏi: "Em muốn đánh đàn sao?"
Giang Hạc không trả lời anh, vươn ngón trỏ ấn nhẹ lên môi anh một cái, ý bảo không được nói chuyện.
Tấn Viễn rất biết điều mím chặt đường viền môi.
Giang Hạc lúc này mới xoay người, mười ngón tay đặt lên phím đàn dương cầm, vẻ mặt đột nhiên trở nên chuyên chú mà nghiêm túc, không bao lâu sau, tiếng đàn duyên dáng dần dần từ trong phím đàn bị ngón tay ấn xuống phát ra.
Tấn Viễn nhìn đôi tay rõ ràng của Giang Hạc lưu loát đi trên phím đàn đen trắng, nghe được một tiếng đàn từ trong phím đàn bay ra, lông mi mảnh khảnh nhướn lên trên, vừa rồi còn có chút vẻ mặt lười nhác thoáng chốc dừng lại, trên khuôn mặt tuyệt mỹ kinh diễm lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Bởi vì Giang Hạc đàn là một bài hát tiến hành hôn lễ.
Anh không hiểu vì sao Giang Hạc lại biểu diễn khúc nhạc này vào thời điểm hôm nay, muốn hỏi, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi Giang Hạc bảo anh không cần nói chuyện, yên lặng nuốt lời vào trong bụng.
Hai giờ chiều, là thời điểm mặt trời nóng nhất trong ngày, cho dù trong phòng có điều hòa làm mát, cũng vẫn không ngăn được ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi vào váy đỏ của Tấn Viễn cùng bộ âu phục hoa lệ của Giang Hạc, phối hợp với nhạc hôn lễ từ trong đàn dương cầm chậm rãi nhảy ra, chiếu rọi hai người ngồi trước mặt đàn dương cầm thật sự giống như một đôi đi vào lễ đường hạnh phúc mỹ mãn.
Một bài hôn lễ không dài cũng không ngắn tiến hành khúc đàn xong, Tấn Viễn vừa muốn mở miệng nói chuyện, Giang Hạc lại mở miệng trước anh một bước nói: "Cô mệt cả buổi sáng, buồn ngủ rồi đi, trên tầng có phòng, lên nghỉ ngơi một lát nha."
Tấn Viễn còn muốn nói phòng bếp chưa thu dọn, Giang Hạc ngay sau đó lại nói: "Phòng bếp tôi đến thu dọn là được rồi, cũng không thể để cho cô cái gì cũng làm."
Tấn Viễn nhìn Giang Hạc không có ý muốn giải thích với anh, hơn nữa anh vốn đã rất mệt mỏi, hiện tại nghe xong một khúc đàn dương cầm nhẹ nhàng lại càng mệt mỏi lợi hại, nghe vậy suy nghĩ một chút hình như cũng không có gì bất thường, buồn ngủ đứng dậy đi lên cầu thang bên cạnh: "Vậy tôi liền đi ngủ một lát."
Giang Hạc gật đầu, nhìn anh rời khỏi cầu thang.
Trên tầng có bốn năm phòng, nhưng chỉ có hai phòng đặt giường, một phòng hoàn thiện trang bị, TV máy tính cái gì cũng có, một gian khác ngoại trừ trên tủ giường đặt hai quyển sách ra những nơi còn lại cơ sở vật chất đều không có trang bị, Tấn Viễn tự động cho rằng đây chính là phòng khách, đẩy cửa đi vào, kéo chăn ra, trèo lên giường, ngủ luôn.
"Sao tất cả đều là hương vị trên người Giang Hạc." Vừa nằm xuống giường, Tấn Viễn kéo chăn ngửi ngửi, ngửi được mùi tươi mát tao nhã quen thuộc của cậu, lơ mơ cũng không nghĩ ra trong phòng khách sao lại có mùi trên người Giang Hạc, nhắm mắt lại ôm chăn mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Chờ thời điểm anh có chút ý thức, là lúc cửa phòng lại bị người mở ra, anh nghe thấy một trận tiếng bước chân đi về phía anh, ngay sau đó chính là một đạo kinh ngạc vang lên.
Sau đó xung quanh yên tĩnh một vài phút.
Tiếng bước chân lại vang lên, không bao lâu, Tấn Viễn liền nghe thấy một trận thanh âm kéo rèm cửa sổ, sau đó tủ đầu giường truyền tới một thanh âm đặt hộp rất nhẹ.
Vừa mới bắt đầu Tấn Viễn còn chưa để ý, nhưng lúc sau, anh trong nháy mắt nhớ tới hai cái hộp Giang Hạc mua ở siêu thị, lại vừa nghe thấy tiếng cởϊ qυầи áo, cả người lập tức bị dọa tỉnh, sống lưng không tự chủ được dựng thẳng lên.
----------
2/9/2021
#NTT