Chương 33: Thổ Lộ

Tấn Viễn đang chuẩn bị vén chăn lên ngủ chợt nhìn thấy tin nhắn này, ngồi ở trên giường không nhịn được ôm bụng cười điên cuồng.

Nếu cậu biết vô lương tâm trong miệng cậu, thiếu đạo đức lột da Chu Bái Bì là chính cậu, cũng không biết sẽ cảm nghĩ như thế nào.

Tấn Viễn vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, lại buồn cười, cười không sai biệt lắm đến mười phút, anh mới chậm rãi thu liễm ý cười trong mắt, chậm rãi rũ mi mắt xuống, ấn nút thoại bắt đầu trả lời.

"Không có."

"Ông chủ chúng tôi rất tốt."

"Tốt đến mức đặc biệt đáng yêu."

"Em đừng nói em ấy như vậy."

Tấn Viễn suy nghĩ một chút lại vì Giang Hạc đính chính: "Hơn nữa, công ty chúng tôi tuy rằng tăng ca rất nhiều, nhưng phúc lợi đãi ngộ nên có cũng không hụt đi, đây cũng không phải là ép buộc lao động a, là tạo ra giá trị tài phú cho nhân dân tầng dưới chót.”

"Hơn nữa công việc này cũng là thứ tôi thích." Tấn Viễn không biết nghĩ tới cái gì, lông mi mảnh khảnh cong lên, ý cười tràn đầy đôi mắt, "Huống hồ ông chủ chúng tôi lại đáng yêu như vậy, cho em ấy đi làm tôi một chút cũng không cảm thấy vất vả."

Tấn Viễn nói tới đây Giang Hạc cũng trả lời một giọng nói: "Ông chủ các cô, nam hay nữ? ”

"Nam," Tấn Viễn không nói dối cậu, thành thật nói, "Thanh niên có tài, bộ dạng cũng rất đẹp trai.”

Giang Hạc hô hấp có chút dồn dập: "Vậy tôi so với anh ta, ai trẻ tuổi tài năng hơn, ai đẹp trai hơn?”

Tấn Viễn: "..."

Tấn Viễn: "Cái này không có cách nào so sánh đi."

Giang Hạc: "Sao lại không có cách nào so sánh được. ”

Tấn Viễn: "..."

Như thế nào nhận thức được chứ, đều là cùng một người so sánh như thế nào.

Tấn Viễn suy nghĩ một chút nói: "Nếu như nhất định phải so sánh, thì là em trẻ tuổi tài cao, đẹp trai hơn, nhưng em ấy ở chỗ tôi lại là ông chủ đặc biệt nhất, đáng yêu nhất.”

Giang Hạc đột nhiên hỏi: "Viện Viện. Cô có phải hay không thích ông chủ cô?"

Tấn Viễn ngẩn người: "Vì sao lại nói như vậy. ”

Giang Hạc trả lại một giọng nói đặc biệt dài: "Đại khái chính cô cũng không chú ý tới, lúc cô nói đến anh ta, giọng đuôi sẽ hơi tăng lên, trong giọng nói vui mừng nói không nên lời, hơn nữa tối nay cô đều khen anh ta, không có nhân viên nào khen ngợi một ông chủ khiến cô mỗi ngày tăng ca."

Tấn Viễn nhận được tin nhắn Giang Hạc gửi tới, giật mình rất lâu, nếu như cậu muốn tưởng như vậy cũng không phải là không thể, làm cho cậu cho rằng anh sớm có người mình yêu thích, cũng tốt hơn để cho cậu biết cậu đang ngồi đây thổ lộ với một thằng đàn ông, cuối cùng bị ghê tởm đến mức ngay cả cơm đêm qua cũng nôn ra hết.

Hơn nữa chỉ sợ đây cũng là lần cuối cùng cậu có thể thổ lộ tâm tình với anh, Tấn Viễn đem đầu ngón tay ấn lên màn hình, ánh đèn điện thoại di động màu trắng óng ánh lên hàm dưới của anh, đôi môi mỏng tinh xảo khẽ mở, thanh âm nói ra lưu loát mà thâm tình: "Đúng vậy, tôi thích em ấy, rất thích, rất thích.”

Lần này tin tức cách nhau khoảng hơn mười phút mới trả lời lại.

Giang Hạc: "Xin lỗi, vừa rồi điện thoại bị hỏng, tôi lại đổi một cái khác."

Giang Hạc: "Cho nên, cô vẫn luôn trốn tránh tôi, không chịu trực tiếp đáp ứng làm bạn gái tôi, chính là vì anh ta sao? ”

Tấn Viễn nhắm mắt lại, trả lời: "Đúng vậy.”

Trong khung chat lại bắt đầu biểu hiện đối phương đang nhập vào, Tấn Viễn yên lặng nhìn, lẳng lặng chờ cậu tuyên án.

Thật lâu sau, nhập vào trong khung chat rốt cục dừng lại, bất quá lần này đối diện không gửi cho anh bất kỳ tin tức gì, mà là trực tiếp gọi cho anh.

Tấn Viễn không chút suy nghĩ ấn nút nghe, giọng nói trầm thấp ôn nhu của Giang Hạc trong điện thoại hơi mang theo vài phần khàn khàn: "Thế nhưng, Viện Viện, trước kia cô cũng từng nói thích tôi. ”

Dừng một chút, giọng nói của cậu lại mang theo vài phần run rẩy hỏi: "Vậy tôi có thể cho rằng, cô thích anh ta giống như cảm giác lúc đầu thích tôi không.”

Tấn Viễn híp mắt suy nghĩ một hồi, Giang Hạc cho rằng ngay từ đầu anh nói thích cậu, trêu chọc cậu đều là bởi vì vui vẻ.

"Không phải," Tấn Viễn rất khẳng định phủ nhận, "Tôi rất nghiêm túc thích em ấy, muốn cùng em ấy sống phần còn lại của từ thích này.”

Lần này Tấn Viễn cách màn hình đều nghe được tiếng hít vào của Giang Hạc, giọng điệu của cậu có chút sốt ruột nói: "Nhưng trước kia cô cũng từng nói.... rất thích tôi.”

"Tôi khi đó..." Đầu lưỡi Tấn Viễn đảo một cái, trong miệng đắng chát vẫn lan tràn vào lòng, "Cho rằng tôi cùng em ấy đời này đều không có cơ hội tiếp xúc gì, cho nên tôi mới dám không kiêng nể gì mà trêu chọc em.”

Tấn Viễn nói xong, lại đặc biệt chân thành xin lỗi cậu: "Giang Hạc, xin lỗi.”

Giang Hạc hô hấp nhẹ lại càng nhẹ, giọng nói khàn khàn nói không nên lời: "Vậy bây giờ cô và anh ta có cơ hội rồi?”

Đôi mắt Tấn Viễn trầm xuống: "Có lẽ.”

Tấn Viễn giơ tay che mắt: "Tôi cũng không biết."

Trong lúc nhất thời trong điện thoại di động hai bên đều không có âm thanh, chỉ có tiếng hít thở nông cạn của hai bên truyền đi.

"Viện Viện," Thật lâu thật lâu sau, đầu dây bên kia mới có tiếng Giang Hạc vang lên, "Cô có thể hay không đừng không công bằng như vậy.”

Tấn Viễn: "Hả?”

Giang Hạc hít vào: "Có thể cũng cho tôi một cơ hội để cạnh tranh công bằng với anh ta không? ”

Tấn Viễn hoàn toàn sửng sốt, đã như vậy, cậu vẫn không chịu buông tha sao?

Sau một thời gian im lặng, anh cúi xuống và từ chối nói: "Vẫn là từ biệt nhau thôi, tôi khả năng đời này chỉ yêu thích em ấy."

"Cô chưa từng thử qua." Giang Hạc sốt ruột, "Sao cô lại biết không được, cuộc đời của con người rất dài, làm sao cô xác định đời này cô sẽ tiêu hao ở trên người một người ngay cả chính cô cũng không thể xác định có thể ở bên anh ta hay không?”

Tấn Viễn khẳng định nói với cậu: "Tôi chắc chắn, Giang Hạc. ”

Lần này điện thoại triệt để đắm chìm xuống, Tấn Viễn nghe thấy đầu kia của cậu xuất hiện một tiếng "ba" Tấn Viễn biết đó là cậu đang hút thuốc, há miệng, rồi lại cái gì cũng nói không nên lời.

"Thật sự một chút khả năng cũng không có sao?" Không biết qua bao lâu, thanh âm trong điện thoại di động trầm thấp mờ ảo, "Viện Viện, lần đầu tiên tôi... tôi thích một người, có lẽ có rất nhiều chỗ làm chưa đủ, nhưng tôi thật sự rất muốn có một tương lai với cô.”

"Có lẽ tôi nói ra cô cũng không tin." Giang Hạc thấp giọng, "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ngay cả tên con gái chúng ta tôi cũng đã nghĩ kỹ.”

Tấn Viễn nhắm mắt lại, lông mi dán trên mặt bất an co giật, cứ như vậy dừng lại ở đây đi, Tấn Viễn, mày buông tha em ấy, để cho em ấy trở về cuộc sống của người bình thường.

Khi Tấn Viễn mở mắt ra, ánh mắt của anh trở nên kiên định một chút, anh khàn giọng: "Vẫn không được, Giang Hạc, em đừng ở trên người tôi hao phí thời gian, tôi không có gì đáng để em thích. ”

"Thậm chí ngay cả những gì em nhìn thấy cũng không phải là tôi thật." Tấn Viễn lăn yết hầu, "Cái gì thích chơi điện tử, cái gì thích SM a, ngay cả trang phục ngày đó của tôi đều là tôi ngụy trang ra, em xem, tôi chính là một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối như vậy, miệng đầy lời nói dối, không có một câu nào là thật, báo cảnh sát đều có thể bắt được loại này, em đừng ở chỗ người như tôi hao tổn, không đáng.”

Giang Hạc cúi đầu cười một tiếng: "Cái gì cũng là giả, nhưng người thì là thật đi.”

Tấn Viễn cười theo phụ họa: "Có lẽ người cũng không phải là thật.”

Giang Hạc đột nhiên hỏi: "Câu cô vừa nói có tính không?”

Tấn Viễn sửng sốt: "Câu kia?”

Giang Hạc cười nói: "Báo cảnh sát bắt cô, bắt cô về nhà sinh con cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô."

Tấn Viễn cũng cười: "Vậy tôi có thể phải ngồi xổm trong tù đến chết.”

"Đùa một chút, đừng coi là thật." Giang Hạc thanh âm nghiêm túc một chút, "Cô chưa từng lừa gạt tôi cái gì, là tôi cam tâm tình nguyện thích cô, vì cô làm những thứ đó cũng đều là tôi cam tâm tình nguyện, cô cũng chưa từng hứa hẹn gì với tôi, không cần tự trách mình.”

Tấn Viễn nghẹn ngào một chút, nhẹ giọng nói: "Ừ.”

Lại là một trận trầm mặc thật lâu.

"Nhưng mà, Viện Viện, tôi vẫn không muốn buông tay." Giọng Giang Hạc càng thêm khàn khàn, "Cô nói xem, những gì tôi nhìn thấy cũng không phải là của cô thật, tôi muốn hiểu rõ cô thật sự là như thế nào, có lẽ chờ tôi hiểu rõ, tôi liền quyết định buông tha cho cô.”

"Còn không phải là không được a." Tấn Viễn thở dài, anh chưa từng nghĩ tới làm cho Giang Hạc thích anh, "Chân thật của tôi rất nhàm chán, cũng không có điểm sáng giá gì khiến người ta thích, chúng ta cứ như vậy rất tốt.”

"Vậy cũng không có vấn đề gì, có thể thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, nói chuyện phiếm không?" Giang Hạc nói, "Cô cũng biết tôi không có bạn bè gì, tôi không quá muốn cuối tuần còn cùng bạn bè thương nghiệp đi ra ngoài uống rượu chơi bài chơi bóng gì đó.”

Tấn Viễn ngăn lại: "Tôi cũng có thể không có thời gian, em biết đấy, công ty chúng tôi tăng ca rất bận rộn.”

"Tôi có thể đợi khi cô rảnh rỗi." Giang Hạc thanh âm nhẹ lại, "Bình thường tôi đi làm cũng rất bận rộn, thời gian hai người có thể ở bên nhau cũng không nhiều, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cô.”

Tấn Viễn có lệ nói: "Chờ tôi rảnh rồi nói sau.”

Cúp điện thoại, Giang Hạc một mình hút nửa hộp thuốc lá trong phòng khách, mang theo mùi thuốc lá đầy người đi tới trước gương, nhìn dung mạo tuấn tú trong gương, ánh mắt có chút nham hiểm: "So với ông chủ vô lương kia, rốt cuộc tôi kém ở chỗ nào? ”

Trời tháng bảy, nắng gắt như lửa đốt, đem cả thành phố S nướng như một cái lò sưởi, mà khoa học kỹ thuật Hạc Thành tựa như trung tâm lò sưởi, tất cả mọi người bên trong đều bận rộn đến sắp bốc cháy, ngay cả Giang Hạc cũng không ngoại lệ.

Vừa xuống máy bay, đã bị trợ lý Phùng Du gọi lại: "Giang Tổng, bên ta đã tiếp xúc với mạng lưới Tân Vũ hai tháng rồi, bọn họ rốt cục cũng có chút buông lỏng, anh xem có muốn gặp không?”

"Đó là công ty có hệ thống giọng nói hoàn hảo?" Giang Hạc suy nghĩ một chút, "Gặp đi.”

Giang Hạc muốn tiến vào công ty xe hơi, hệ thống xe thông minh bình thường đương nhiên là chướng mắt, cậu muốn có một hệ thống xe thông minh hoàn mỹ, liền không thể thiếu phải sắp xếp một hệ thống giọng nói hoàn mỹ, hơn nữa nếu thật sự có thể lấy được hệ thống giọng nói này lại phối hợp với sản phẩm của công ty bọn họ, Giang Hạc tự tin xông lên người giàu nhất trong nước.

Tình trường thất ý, trên thương trường cậu dù sao cũng phải đắc ý một phen đi.

Thứ hai, người phụ trách khoa học kỹ thuật của Giang Hạc và Tân Vũ gặp mặt một lần, giờ phút này tư liệu hệ thống giọng nói của công nghệ Tân Vũ bọn họ nằm trong tay Giang Hạc.

Giang Hạc lật tài liệu, khó hiểu hỏi bọn họ: "Trên tư liệu đội ban đầu của các cậu tổng cộng có năm người, sao trong tư liệu cậu đưa cho tôi chỉ có bốn người?”

"Còn có một người không quan trọng." Cao Tân Vũ cười cười, "Chẳng qua là phụ trách giúp việc mà thôi, trước đêm thành lập công ty chướng mắt xưởng nhỏ của chúng tôi nên đã rời đi.”

Giang Hạc nhíu mày: "Vậy cũng thật đáng tiếc.”

"Đúng vậy," Cao Tân Vũ cũng phụ họa theo, "Trước khi cậu ta rời đi, tôi có đề nghị chia một phần cổ phần cho cậu ta, cậu ta cũng thanh cao không nhận, cũng không biết hiện tại có hối hận hay không.”

Không biết vì sao Giang Hạc lại có chút không thoải mái với những lời Cao Tân Vũ nói: "Mỗi người theo đuổi một cái khác nhau, không cần cưỡng cầu.”

"Cũng đúng," Cao Tân Vũ ngẩn người, lại cười, "Vẫn là Giang Tổng nói có lý, vậy Giang Tổng anh xem cái này hợp tác?”

Giang Hạc nhìn yêu cầu trên tư liệu, khẽ nhíu mày: "Hai người thật sự không nghĩ đến việc bán ra sao? ”

"Giang Tổng," Cao Tân Vũ ngữ khí trịnh trọng một chút, "Hai mươi năm quyền đại diện độc quyền, đã không khác gì mua được, hiện tại khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, hai mươi năm sau không chừng cái hệ thống hoàn mỹ này cũng giảm.”

Giang Hạc nhìn Cao Tân Vũ, có chút thâm ý nở nụ cười: "Chiếu theo Cao Tổng nói như vậy, các cậu thay công ty chúng tôi đã suy nghĩ chu đáo như vậy, chúng tôi có nên cảm ơn cậu hay không.”

Cao Tân Vũ nhất thời nghẹn lời.

"Năm mươi năm quyền đại diện độc quyền." Ngón tay thon dài Giang Hạc điểm vào hợp đồng trước mặt, ngữ khí cường ngạnh nói, "Hơn nữa trên hợp đồng còn phải có thêm một điều, hợp đồng một khi có hiệu lực, mạng Tân Vũ không có quyền can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của khoa học kỹ thuật Hạc Thành.”

Sắc mặt Cao Tân Vũ trắng bệch: "Giang tổng, anh cái này không khỏi..."

Giang Hạc cài dây đeo đồng hồ trên cổ tay, trực tiếp đứng dậy, lười nghe hắn nói nhảm: "Dù sao giá tôi báo cho cậu cũng dừng ở đây, chuyện còn lại các cậu tự lo liệu, thời gian của tôi rất gấp, sẽ không ngồi uống trà với Cao tổng, cáo từ.”

Nhìn bóng lưng Giang Hạc rời đi, sắc mặt Cao Tân Vũ vặn vẹo lại vặn vẹo, từ trong tay mình lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy phản chiếu một khuôn mặt yêu nghiệt, hướng mấy người phía sau hỏi: "Tư liệu Tấn Viễn ai bỏ vào?”

Có một người rụt đầu lại: "Hệ thống này dù sao cũng là của cậu ta, chúng ta bán hệ thống lại ngay cả tên của cậu ta cũng không nhắc tới, không khỏi quá..."

Cao Tân Vũ híp mắt nhìn hắn, khinh thường ném giấy vào thùng rác: "Trên quyền ký tên có tên của cậu ta sao, các cậu nói hệ thống là của cậu ta, vậy ai phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

---------

30/8/2021

#NTT