Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 16: Uớc Nguyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở tại khách sạn qua hai ngày, phương án của bọn họ quả nhiên đã được bên A nhất trí thông qua, Trần Hàm sáng sớm mang hợp đồng đi đàm phán.

Kế tiếp hai cái người Tấn Viễn và Hà Lạc không có chuyện gì làm, vừa vặn triển lãm khoa học kỹ thuật cũng đã mở, Tấn Viễn ở khách sạn nghỉ ngơi bổ sung tốt rồi, liền nóng lòng không thể nhịn được nữa kéo Hà Lạc tới phòng triển lãm.

Phòng triển lãm cách khách sạn nơi họ ở không xa, có thể đi bộ không sai biệt lắm khoảng 10 phút là tới, không cần gọi taxi, rất thuận tiện.

Nhưng rất không khéo, hai ngày qua ở thành phố A có mưa lớn, lúc này đi ra ngoài trời vẫn còn lất phất mưa nên cả hai đành phải cầm ô đi trong mưa.

Hà Lạc còn chưa tỉnh ngủ, đang cầm ống quần cẩn thận vẩy nước, vừa nheo mắt buồn ngủ vừa than thở: "Cậu không phải lúc trước không có hứng thú với buổi triển lãm sao? Như thế nào bây giờ tích cực như vậy."

"Lúc trước đích thực không có hứng thú," Tấn Viễn không lừa gạt hắn, chi tiết nói, "Nhưng vì đến cũng đến, không tới xem thì lại có chút không cam lòng."

"Chúng ta cũng có thể đợi đến chiều rồi đi mà..." Hà Lạc ngáp một cái, kiểm tra thời gian trên điện thoại, "Hiện tại 9:30, đi đến đó sớm làm gì?"

Hà Lạc sau khi biết hạng mục trúng thầu, tâm tình căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng, hiếm khi nhàn nhã chơi game cả đêm, rạng sáng mới ngủ, giờ vẫn còn uể oải.

Tấn Viễn che ô, giẫm lên chỗ nước nông trên phố, tốc độ nhẹ nhàng nói: "Đi xem nghi thức khai mạc ."

Hà Lạc lầm bầm: "Vậy thì sao, có gì đẹp đẽ đâu."

"Rất nhiều ông chủ của công ty đưa ra thị trường sẽ đến cắt băng khánh thành." Tấn Viễn chân dài sải bước qua một vũng nước, không ngừng dụ dỗ hắn: "Không phải lúc nào cậu cũng muốn nhìn thấy những Thần Tiên tụ họp như vậy sao? Hôm nay có cơ hội này. Nhất định bỏ qua?"

Hà Lạc nhìn lối vào đại sảnh sắp tới trước mặt, mấp máy môi: "Cậu xem tôi còn có cơ hội bỏ qua được không?"

Tấn Viễn cười nhạt: "Đã không còn."

Còn ít phút nữa là lễ khai mạc diễn ra, nhiều người đã tập trung trước hội trường, dù trời có mưa cũng không ngăn được sự cuồng nhiệt của mọi người đối với khoa học kỹ thuật.

Đặc biệt là với sự có mặt của rất nhiều ông chủ công ty, các phương tiện truyền thông báo chí nghe tin đã chen chúc kéo đến, cả hội trường vây quanh chật như nêm cối.

Tấn Viễn và Hà Lạc che ô đứng lẫn trong đám đông không dễ khiến người ta chú ý, cả hai đều có chiều cao không thấp, nhìn thoáng qua có thể thấy một nhóm CEO đang kiên nhẫn chờ đợi trước sảnh.

Hà Lạc lúc nãy còn có chút không tình nguyện tới, bây giờ nhìn thấy nhiều ông chủ của khoa học kỹ thuật như vậy, kích động không kìm nén được lôi kéo Tấn Viễn hưng phấn nói: "Tấn Viễn, Tấn Viễn, cậu mau nhìn, là Hoàng Tổng đồng sáng lập ra ABC a... Thật muốn đi tới xin chữ ký."

Tấn Viễn nhàn nhạt nhìn thoáng qua theo hướng hắn chỉ, không tỏ vẻ gì.

Chợt Hà Lạc lại chỉ ra thêm một vài ông chủ có ảnh hưởng trong ngành khoa học kỹ thuật cho Tấn Viễn, nhưng Tấn Viễn vẫn là không tỏ vẻ gì.

Thẳng đến khi Hà Lạc vỗ nhẹ vào lưng Tấn Viễn, cao hứng nói: "Tấn Viễn, Tấn Viễn, Tấn Viễn, là Giang Tổng của chúng ta, Giang Tổng của chúng ta đã đến."

Tấn Viễn ngay lập tức ngước mắt lên nhìn theo hướng hắn chỉ, thoáng nhìn thấy một người đàn ông mặc một thân âu phục thẳng tắp, dáng người thon dài đứng trong đám đông.

Hà Lạc còn ở một bên chậc chậc cảm thán: "Giang Tổng của chúng ta thật sự là tuổi trẻ đẹp trai, cậu xem, đứng trong một đám người liền bắt mắt nhất, điều đó khiến các ông chủ khác như là vệ sĩ của anh ấy."

Đừng nói Hà Lạc hình dung đủ chuẩn xác, Tấn Viễn một mực không có tiếp lời, nhìn Giang Hạc như hạc giữa bày gà, nhẹ nhàng cười cười: "Thật như vậy."

"Hắc," Hà Lạc nhìn phương tiện truyền thông không ngừng chụp ảnh Giang Hạc, đắc ý nói, "Không có biện pháp, ai kêu Giang Tổng của chúng ta trưởng thành thật tốt."

"Bất quá ..." Hà Lạc nhìn chằm chằm Giang Hạc hồi lâu, mới nghi hoặc mở miệng: "Bất quá Giang Tổng của chúng ta hôm nay trang điểm sao? Như thế nào mặt lại trắng như vậy, trắng đến phát sáng ấy."

Tầm mắt của Tấn Viễn không hề bị dời đi kể từ khi anh nhìn thấy Giang Hạc, thậm chí so với Hà Lạc còn đã sớm chú ý tới sắc mặt của Giang Hạc.

Anh quanh năm hạ đường huyết như thế nào lại không nhìn ra, cái kia căn bản không phải màu da bình thường, rõ ràng là trắng nõn ốm yếu không có huyết sắc.

Nghĩ đến người này tối hôm qua không chỉ ngủ muộn, còn uống rất nhiều rượu, Tấn Viễn không khỏi nắm chặt cán ô, trên mu bàn tay trắng nõn gân xanh mơ hồ hiện ra.

Hà Lạc là người xem việc lớn thành việc nhỏ, lầm bầm vài tiếng rồi không còn quan tâm nữa.

Rất nhanh thời gian đã đến, hội quán liền tổ chức lễ khai mạc, mấy chục nhân vật đại diện cho khoa học kỹ thuật cắt băng khánh thành trước mặt, trong đó có cả Giang Hạc.

Đèn neon liên tục lập loè, chốc chốc lại có tiếng bấm máy chụp ảnh ngoài sảnh, trong đám đông không biết ai dẫn đầu vỗ tay, Tấn Viễn cũng chẳng hiểu sao vỗ tay theo.

Sau lễ khai mạc, Hoàng Tổng của ABC dẫn đầu bắt đầu phát biểu trước hội trường, có lẽ xét về vấn đề thời gian nên mỗi đại diện chỉ phát biểu vài câu tượng trưng, liền kịp thời coi như xong.

Lập tức dẫn mọi người vào đại sảnh thăm hỏi, giới báo chí vây quanh, vừa nghe những lời giải thích của các ông chủ vừa ghi chép.

Tấn Viễn ỷ vào chiều cao của mình, rất dễ dàng nhìn thấy Giang Hạc bị một đám người hào hứng túm tụm quanh.

Anh nheo nheo mắt, lấy điện thoại di động ra và bắt đầu hỏi thăm.

Yuan: [Chọc chọc anh]
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Yuan: Anh đang làm gì vậy?

Sau khi gửi tin nhắn, Tấn Viễn nhìn thấy Giang Hạc đang bị một đám người vây quanh lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn của anh, sắc mặt tái nhợt cả buổi sáng cuối cùng nở một nụ cười nhẹ.

Giang Hạc: Đang nghe tụng kinh.

Tấn Viễn nhìn về phía đang phát biểu. Hiện tại người nói chuyện chính là Hoàng Tổng. Hắn đang giới thiệu ngành kỹ thuật cao cấp ở khu A với các phóng viên, mà Giang Hạc lại nói ở đây nghe tụng kinh.

Đôi mi xinh đẹp của Tấn Viễn hơi nhướng lên, trên môi nở một nụ cười, không ngờ Giang Tổng bề ngoài nghiêm nghiêm túc túc lại có một mặt ngây thơ như vậy.

Tấn Viễn cố ý trêu chọc cậu.

Yuan: Anh có hay không nghe qua một câu?

Giang Hạc: Cái gì?

Yuan: [Không nghe không nghe, Vương Bát tụng kinh*]
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


(*) Từ thông dụng trên mạng, nghĩa mở rộng của từ này là để mô tả thái độ từ chối lắng nghe khi bạn không đồng ý với quan điểm của ai đó.

Giang Hạc: .....

Giang Hạc: Tôi không có ý tứ này.

Tấn Viễn từ xa nhìn thấy Giang Hạc chột dạ hướng Hoàng Tổng nhìn lướt qua, sau đó cực kỳ nhanh chóng gõ một dòng trên màn hình.

Giang Hạc: Khụ...

Giang Hạc: Bất quá hình dung rất chuẩn xác.

Tấn Viễn bị cậu làm cho đáng yêu đến mức đột nhiên bật ra một tràng cười từ cổ họng.

Hà Lạc nghe thấy tiếng cười của anh, quay đầu hỏi thăm: "Cậu ở đây cười cái gì thế?."

"Không có gì." Tấn Viễn ho khan một tiếng giấu giếm, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra tâm tình anh không tồi.

Hai mắt Hà Lạc hồ nghi mà đánh giá Tấn Viễn, ngoài việc biết rằng anh đang rất vui, nhưng lại không tìm được lý do nụ cười của anh, cuối cùng, không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, tiếp tục cẩn thận lắng nghe những lời nói thổi ra từ đám đông.

Sau khi Giang Hạc thốt ra một câu, cậu như là triệt để mở rộng trái tim, hết lần này đến lần khác quay lưng về phía đám đông để gửi tin nhắn cho Tấn Viễn.

Giang Hạc: Buồn tẻ, không thú vị, nhàm chán.

Giang Hạc: Hắn rõ ràng còn phổ cập khoa học sai rồi.

Giang Hạc: Nghiêm túc nghi ngờ rằng bằng tốt nghiệp đã được mua.

Giang Hạc: Tôi thay hắn xấu hổ.

Tấn Viễn hết lần này đến lần khác bị cậu chọc đến cười ngất ngưởng, sao người này lại đáng yêu như vậy? Thật sự muốn bắt lại xoa nắn một trận.

Yuan: Anh như vậy...

Yuan: Giống như một giáo viên cấp hai nghiêm túc giảng giải cho học sinh [mặt chăm chú]
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Giang Hạc: ....

Giang Hạc: Thật xin lỗi.

Giang Hạc: Không có khống chế được chính mình.

Yuan: Không cần khống chế.

Yuan: Anh như vậy em rất yêu thích.

Yuan: Rất đáng yêu.

Yuan: Anh có thể là chính mình mà không có bất kỳ gánh nặng nào trước mặt em.

Đứng trong đám người, Giang Hạc cúi xuống, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, không khỏi nở nụ cười.

Không nghĩ tới cậu một người đã ngoài ba mươi tuổi, có một ngày được khen là dễ thương, lại còn từ một cô gái trẻ hơn nhiều tuổi như vậy.

Cậu vậy mà vô thanh vô tức bị đối phương cưng chiều, Giang Hạc nghĩ đến chén sữa bò mật ong bị bắt buộc uống tối hôm qua, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo tình cảm ấm áp, ôn nhu như nước mùa xuân tẩy rửa nhân tâm.

Giang Hạc: Ừ.

Giang Hạc: Cô cũng có thể ở chỗ này của tôi không kiêng nể gì mà giương oai.

Đôi mắt đen láy dưới lông mi của Tấn Viễn sáng chói như sao, khóe môi cong lên một đường vòng cung đẹp mắt, anh thật sự không biết nên nói Giang Hạc ngốc tốt hay là đáng yêu tốt.

Rõ ràng là da mặt mỏng đến mức anh nói vài câu ngả ngớn liền không dám đáp lại tin nhắn, hiện tại còn dám nói anh có thể ở chỗ cậu không kiêng nể gì mà giương oai.

Cậu có biết anh muốn giương oai* với cậu như thế nào không? Còn dám đỉnh đỉnh lạc lạc** nói như vậy.

(*) Còn có nghĩa là giở trò lưu manh.

(**) Tuỳ tiện, cẩu thả, không cẩn thận.

Yuan: Thật vậy chăng?

Yuan: Em muốn giương oai như thế nào cũng có thể?

Yuan: Vậy đối với anh làm mấy việc đáng xấu hổ cũng được ư?

Giang Hạc không có trả lời tin nhắn ngay lập tức, Tấn Viễn thấy cậu xoay người sang một bên khó chịu xoa xoa lỗ tai, nhưng hành động của cậu chả khác gì bịt tai trộm chuông, bởi vì vành tai rõ ràng đỏ bất thường, phối hợp với sắc mặt tái nhợt càng dễ làm người khác chú ý.

Giang Hạc: Có thể.

Cũng không lâu lắm, điện thoại di động của Tấn Viễn khẽ rung lên, anh nhận được một câu trả lời ngắn gọn và mạnh mẽ từ bên kia.

Đột nhiên, khuôn mặt trắng nõn như hoa trà của Tấn Viễn lập tức phủ đầy một tầng ửng đỏ, lan từ mi tâm đến cổ, như phủ lên một lớp hoá trang yêu mị tươi đẹp.

Tấn Viễn có chút không dám nhìn Giang Hạc, quay mặt sang một bên, một lúc sau, nước da của anh từ từ bình thường trở lại, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy một chút đỏ nhẹ, như một lớp phấn má mỏng, nổi bật trên người, người đẹp hơn hoa.

Đốt ngón tay run rẩy nửa ngày, anh hít sâu một hơi, ổn định lại, bỏ qua đề tài này lần nữa hỏi cậu.

Yuan: Dạ dày của anh tốt hơn chưa?

Giang Hạc: Coi như cũng ổn.

Tấn Viễn dừng lại trên khuôn mặt Giang Hạc tái nhợt không có chút máu, ý cười trong mắt tiêu tán đi rất nhiều.

Yuan: Cũng ổn ý tứ chính là miễn cưỡng chống đỡ.

Yuan: Nếu không anh tìm một cái bệnh viện xem chút đi.

Giang Hạc: Không cần

Giang Hạc: Không có việc gì.

Giang Hạc: Có thể là do buổi sáng không có khẩu vị, người ta mang đồ tới không ăn. Đợi lát nữa triển lãm kết thúc ăn gì đó là tốt rồi. Không cần lo lắng.

Tấn Viễn kiểm tra thời gian, mới 10:30, còn một tiếng rưỡi nữa mới kết thúc triển lãm, anh ước tính cậu sẽ phải đứng nửa tiếng nữa để cùng những người khác dạo quanh triển lãm.

Không chỉ chịu đựng dạ dày đau, còn muốn để đói nửa giờ, còn bảo anh không lo lắng, người này đến tột cùng là không có đau lòng cho chính mình.

Tấn Viễn nhíu nhíu lông mày.

Yuan: Tìm chút gì đó ăn lót dạ?

Giang Hạc: Không tiện lắm.

Tấn Viễn nhìn Giang Hạc xung quanh toàn người, thật sự thoát thân không ra, lui mà cầu tiếp nói:

Yuan: Nếu không thì ăn một ít kẹo?

Giang Hạc: Tôi không có kẹo.

Yuan: Anh cầu nguyện

Yuan: Cầu nguyện sẽ có.

Giang Hạc: .....

Giang Hạc: Trẻ em mới cầu nguyện.

Giang Hạc: Cô có thể, tôi không thể.

Yuan: Người lớn trẻ em đều giống nhau.

Yuan: Chỉ cần là nguyện vọng thì sẽ được thực hiện.

Yuan: Hãy thử xem, có lẽ sẽ thực sự hiệu quả.

Yuan: [Đáng thương]
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ


Giang Hạc: Được rồi.

Giang Hạc: Tôi cầu nguyện có một viên kẹo rất ngọt rất ngọt.

Tấn Viễn tắt điện thoại di động, rời đi một lúc, thời điểm quay lại, khung trò chuyện bên trên quả nhiên nhận được mấy tin nhắn.

Giang Hạc: Kỳ quái, vừa rồi thật sự có một cô bé vụиɠ ŧяộʍ đưa tôi một viên kẹo sữa đường.

Giang Hạc: Đây có thể coi là một phương án thay thế nhỉ?

Tấn Viễn nhẹ nhàng cười.

Yuan: Không.

Yuan: Là ước nguyện của anh thành hiện thực.

Yuan: Chỉ cần là anh ước, nguyện vọng đều sẽ được thực hiện.

-------

25/8/2021

#NTT
« Chương TrướcChương Tiếp »