Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 6: Từ chối khéo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày 07/06/2024

Edit: Dandan

=========

“ Được rồi, không đùa giỡn nữa. ” Đại sư tỷ đẩy lưng y, đẩy y xuống dưới chân núi, “ Lại không đi ra thì sẽ không lễ phép. ”

“ Còn tiếp tục trì hoãn nữa, Diệp Thần Diệm đánh thẳng vào đây giờ! ”

Dư Thanh Đường vẻ mặt thối hoắc, lề mề dịch từng bước về trước. Ở phía sau y không xa, mọi người trong môn phái đứng thành một hàng ngang, duỗi dài cổ nhìn y.

Dư Thanh Đường quay đầu lại: “ Hay là chúng ta lại...... ”

“ Chậm lại! ” Đại sư tỷ vẻ mặt nghiêm túc, “ Xoay người phải từ từ thôi! ”

Dư Thanh Đường chợt khựng lại, từ từ xoay người trở lại: “ ...... Thôi vậy. ”

Bóng lưng của y tự nhiên mang lên một nỗi buồn man mác như con gió đìu hiu thổi qua dòng sông lạnh lẽo.

—— Những đồng môn của y này, chẳng tên nào đáng tin cậy, y sớm nên biết từ lâu rồi mới phải.

Nhưng ở chung với nhau lâu như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình thân. Chưa kể......

Bọn họ đáng lẽ ra là không có bất cứ quan hệ gì với Long Ngạo Thiên.

Trong bộ tiểu thuyết《 Thiếu niên thần vương: Thống nhất tiên môn 》 này, Biệt Hạc Môn chỉ có một mình y lên sân khấu với đúng.

Có lẽ cũng chính là vì như vậy. Mà những con cá nơi biển sâu mặc sức sinh trưởng, những người qua đường giáp không lộ mặc trong kịch bản chỉ có tác dụng lấp đầy thế giới, cũng sẽ phát triển ở nơi cốt truyện nhìn không đến.

Dư Thanh Đường thở dài buồn bã, quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Dù là ai cũng không đáng tin cậy, nhưng Dư Thanh Đường lại chính là thích dáng vẻ không bị cốt truyện trói buộc này của bọn họ, tùy tiện ngang tàng trưởng thành.

Y hít sâu một hơi, chỉnh sửa lại y phục, đem đàn để ra sau lưng, ánh mắt dần dần kiên định —— Vì đám người xui xẻo này, y phải nhanh chóng thoát ly cốt truyện, kết thúc vai diễn của mình, rồi tiếp tục cuộc sống tu tiên vui sướиɠ lại thảnh thơi lười biếng của y!

Cũng chỉ là từ chối khéo Long Ngạo Thiên thôi mà, y có thể, y làm được!

Cuối cùng Dư Thanh Đường cũng chậm rãi bước chân ra.

Tiểu đồng giữ cửa chạy xuống dưới trước y: “ Tiểu sư tỷ đệ đi xuống trước, kêu hắn chuẩn bị tâm lý! ”

“ Ta cảm thấy ta mới là người cần chuẩn bị tâm lý hơn nè. ” Dư Thanh Đường nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Tiểu đồng chạy rất nhanh, gân cổ lên hô to: “ Tiểu sư tỷ tới rồi! ”

Diệp Thần Diệm quay đầu lại: “ Cuối cùng cũng...... ”

“ A —— ” tiểu đồng chạy đến trước cửa núi, tập trung nhìn kỹ, sợ hãi thét lên, té đập mông xuống đất.

Diệp Thần Diệm ngửa đầu nhìn vào trong cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một người mặc thanh y đang bước đến, hắn còn không kịp nhìn rõ, tiểu đồng đã duỗi tay kéo góc áo hắn, miễn cưỡng chống người đứng dậy: “ Ngươi, ngươi..... Ngươi gϊếŧ Thanh Sát Hầu rồi! ”

Bấy giờ Diệp Thần Diệm mới cúi đầu xem cậu, buồn cười nhướng mày: “ Sao lại sợ như vậy? ”

Hắn chợt nghĩ tới một khả năng không tốt nào đó, trong nháy mắt vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hắng giọng, hơi hơi chột dạ hỏi, “ Chắc con khỉ này không phải là môn phái các ngươi nuôi đâu ha? Là nó khıêυ khí©h ta trước. ”

“ Đương nhiên không phải! ” Tiểu đồng đỏ mặt xấu hổ, “ Nó là hung thú đó! ”

“ Vậy thì tốt. ” Diệp Thần Diệm thở phào nhẹ nhõm, hắn tùy tay rút thương ra, tiếp tục nhìn kỹ bóng người đang xuống núi —— Chỉ nhìn từ hình dáng thì cũng là một mỹ nhân khí chất xuất trần, nhưng mà đi chậm quá.

Tiểu đồng đánh bạo ghé sát vào nhìn Thanh Sát Hầu máu thịt be bét, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “ Một mình ngươi gϊếŧ sao? Mới qua có một chút như vậy mà đã gϊếŧ xong rồi? ”

“ Ừ. ” Diệp Thần Diệm khó hiểu, “ Nó chỉ là một con hung thú cấp bảy thôi, hơn nữa cũng chỉ là loại nổi tiếng về xảo trá, chứ chả mạnh mẽ gì. ”

“ Nó đã quấy rầy môn phái bọn ta hơn mấy tháng nay rồi! ” Không hiểu sao Tiểu đồng cảm thấy có chút uất ức, cậu muốn cho hắn biết con hung thú này rất đáng sợ, “ Nó lần nào cũng đều chạy vào phòng bếp làm loạn, còn xíu chút nữa là bắt sư tỷ đi rồi! Sư phụ đều sắp không nhịn nổi nữa rồi, đều muốn mở ra đại trận hộ sơn! ”

“ Kiêu ngạo vậy sao? ” Diệp Thần Diệm nói thầm một câu, “ Thanh Sát Hầu có tính trộm cắp, nhưng.... Các ngươi không làm gì được nó dù chỉ là một chút sao? ”

“ Có chứ. ” Tiểu đồng ưỡn ngực ngẩng đầu, mang theo một loại kiêu ngạo nào đó, chỉ chỉ Dư Thanh Đường cuối cùng cũng đi đến phía sau cậu, “ Thanh tâm khúc của tiểu sư...... tỷ rất lợi hại đó, mỗi lần tỷ ấy đàn, đều có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của con hung thú này. ”

Diệp Thần Diệm dường như chẳng nghe được gì.

Đôi mắt hắn hơi mở to, nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường, hình như đã quên cả hô hấp.

Một trận gió thổi qua, lá cây rung động giữa núi rừng, chỉ trong nháy mắt mà đã như đưa hắn về lại ngọn núi phía sau Vạn Tiên Các năm xưa, hoa đào bay lả tả, một ánh mắt nhớ vạn năm.

“ Thật...... Thật sự là muội sao? ” Diệp Thần Diệm thế mà lại có chút căng thẳng, lúc này hắn mới nhớ ra luống cuống tay chân lau sạch đi vết máu trên trường thương.

Dư Thanh Đường vẫn nhớ kỹ thiết lập nhân vật “ Lạnh lùng cao quý ” của mình, dù cho y đã bị tử trạng thê thảm đến mức phải đánh mosaic của Thanh Sát Hầu sợ tới mức mặt không còn một chút máu nào, thì cũng phải nhịn xuống xúc động quỳ xuống ôm đùi hắn nhận thua lại.

Nhưng những lời kịch cắt đào hoa mà y vừa mới học thuộc làu làu kia, thì giờ đây y, thật sự không dám nói ra.

Nếu y nói ra, y sợ là lát nữa đây nằm ở đằng kia, sẽ không phải là Thanh Sát Hầu mà là bản thân y.

Hình như là ánh mắt y quá mức nóng bỏng, Diệp Thần Diệm cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn đột nhiên nhấc chân ra xa, giấu đầu lòi đuôi mà chà chà trên mặt đất.

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

“ Khụ. ” Diệp Thần Diễm nở nụ cười ngượng ngùng với y.

Theo nguyên tắc giơ tay không đánh người mặt cười, Dư Thanh Đường quyết định trước hết khen tặng hắn hai câu: “ Con hung thú này đã tàn phá bừa bãi, quấy rầy môn phái bấy lâu nay, đa tạ các hạ đã ra tay tương trợ. ”

“ A, không cần cảm tạ ta. ” Diệp Thần Diệm vội xua tay, “ Là nó đánh ta trước, ta mới đánh lại, chỉ là tự vệ mà thôi. Huống chi...... ”

Hắn nhìn quanh một vòng, ánh mắt lướt qua mấy chỗ nhìn như là mắt trận, “ Trận pháp trong núi này có thể kích phát sức mạnh thiên nhiên, nếu là thật sự kích hoạt, thì cũng sẽ dễ dàng xử lý con Thanh Sát Hầu này. ”

Diệp Thần Diệm của hiện tại đã bắt đầu thể hiện ra phong thái “ Thiếu niên thần vương ”, đúng là thời điểm hắn khí phách hăng hái nhất, như lưỡi kiếm xuất vỏ, giơ tay nhấc chân đều khí độ phi phàm.

Trên mặt viết rõ dòng chữ “ Ông đây không phải người bình thường ”, trừ bỏ đặc biệt có thể trêu chọc đào hoa ra, thì hắn còn rất thiếu đánh.

Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng, tiểu đồng chui ra từ sau lưng Diệp Thần Diệm, hai tay chỉ vào khóe miệng mình nhắc nhở y, Dư Thanh Đường lập tức lại ép khóe miệng xuống, nỗ lực biểu hiện bản thân có vẻ thông minh hơn một chút.

Kỳ thật Diệp Thần Diệm nói không sai, trận pháp hộ sơn của Biệt Hạc Môn bọn họ không đến mức không đối phó nỗi một con khỉ, nhưng mỗi một con quái Long Ngạo Thiên đánh trong giai đoạn đầu, đều sẽ mang lại chỗ tốt cho hắn.

Ngọn tóc rơi xuống từ trên đầu con khỉ này cũng không ngoại lệ, có thể xem là một pháp bảo quan trọng trong giai đoạn đầu, nó có xác suất nhất định sẽ tự động ăn cắp các pháp bảo cỡ nhỏ ở xung quanh.

—— Nếu đã có thiết lập tiện lợi như vậy, thì đương nhiên những món trộm được đều là thứ tốt.

Những thứ thuộc về Long Ngạo Thiên, nếu có thể không đυ.ng tới thì tốt nhất là đừng đυ.ng tới.

Trước đó Dư Thanh Đường còn sợ sư phụ không thể nhịn được nữa mà ra tay, còn khuyên bảo bọn họ vài lần, chính là vì để dành con khỉ này lại cho Long Ngạo Thiên.

Y là không biết cốt truyện đã làm sao để hợp lý hóa việc Biệt Hạc Môn nhịn con khỉ này vài tháng, nhưng y cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Y len lén nhìn một cái, trên đầu con khỉ này đúng là có một ngọn tóc sáng lấp lánh, xem ra Long Ngạo Thiên còn chưa nhổ đi.

Dư Thanh Đường phân tâm hơi lâu, Long Ngạo Thiên dè dặt ngước mắt lên nhìn y, kêu một tiếng: “ Tiên tử? ”

Tiểu đồng kịp thời lên tiếng giải vây: “ Tiểu sư tỷ của ta vốn là người trầm mặc ít lời. ”

“ Ồ. ” Diệp Thần Diệm ánh mắt thiết tha nhìn y, hắng giọng, nói: “ Tiên tử, lần này ta đến, là có một chuyện muốn hỏi. ”

Tới rồi!

Dư Thanh Đường giật thót trong lòng, y nắm chặt tay, chuẩn bị nói ra lời từ chối!

Diệp Thần Diệm hít sâu một hơi: “ Đại bỉ Kim Đan Thanh Châu triệu tập anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ, ta, ta muốn mời tiên tử cùng đi, không biết liệu tiên tử có đồng ý, ức...... ”

Hình như là hắn hiếm khi nói những lời văn vẻ như vậy, nên cứ vấp tới vấp lui, cả gương mặt đỏ bừng ngước mắt nhìn y, ngây thơ đến dại khờ.

“ Ta không...... Hở? ” Dư Thanh Đường nói một nửa mới phản ứng lại đây, mở to hai mắt, “ Kim Đan...... Đại bỉ? ”

Tiểu đồng cũng sửng sốt: “ Cái gì? Không phải ngươi đến cầu hôn sao? ”

Hỏi hay lắm!

Tiểu sư đệ tương lai của ta, giờ phút này ngươi chính đại diện phát ngôn của ta!

Dư Thanh Đường cảm kích liếc mắt nhìn tiểu đồng, Diệp Thần Diệm ngượng ngùng sờ sờ mũi: “ Ta...... Ta đương nhiên là vừa gặp đã thương tiên tử, nhưng vừa bắt đầu đã cầu hôn, cũng quá mức mạo muội, còn có vẻ Quy Nhất Tông chúng ta ỷ thế hϊếp người. ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Ngươi cũng biết hả!

Diệp Thần Diễm tự mình đỏ mặt: “ Nhưng hồi đó muội đã nói như vậy, cho nên, ta vẫn phải cho muội biết...... ”

“ Ta không quên. ”

Hắn chợt bước một bước về trước, duỗi tay đến bên tai Dư Thanh Đường, một chiếc hoa tai nhỏ tinh xảo rũ xuống từ đầu ngón tay hắn, nhẹ nhàng lay động, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Ánh mắt Diệp Thần Diệm khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói vào tai y, “ Quả nhiên là muội. ”

Ánh mắt Dư Thanh Đường rơi vào chiếc hoa tai trong tay hắn kia, vẻ mặt dại ra —— Hóa ra hồi đó y đã đánh rơi hoa tai?

Không đúng!

Y chợt nhớ lại những chi tiết năm đó, khi Diệp Thần Diệm nhặt cánh hoa đào rơi trên đầu y, tay hắn theo bên phải lướt xuống, cọ qua vành tai phải y......

Là hắn trộm!

Dư Thanh Đường nheo mắt lại, tiểu tử ngươi được lắm, tay nhỏ không sạch sẽ đúng không, còn biết mượn gió bẻ măng đâu!

Diệp Thần Diệm nhìn sang, Dư Thanh Đường lập tức dời mắt đi.

Y không có bằng chứng.

Mà dù có y cũng không dám nói.

“ Trước khi đến ta đã tìm sư phụ tính qua. ” Diệp Thần Diệm len lén nhìn y, “ Muội hiện giờ cũng là Kim Đan. ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Ánh mắt của y hơi xao động, “ Sư phụ của ngươi, còn tính ra được những gì? ”

Diệp Thần Diệm cười ngượng ngùng: “ Môn phái, vị trí, tu vi, chưa thành hôn, sau đó ta tra xét danh sách tiên môn...... ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Hóa ra Tu Tiên giới cũng chẳng có nỗi chút riêng tư gì.

Y miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng, “ Thật lợi hại. ”

Sư phụ của ngươi đều tính ra tới đó rồi, sao không tính ra ta là nam nhân luôn a!

Y cứng nhắc lặp lại những gì sư tỷ đã chỉ: “ Ờ thì, về chuyện cầu hôn, ta, ta tu vô tình đạo...... ”

“ Hả? ” Diệp Thần Diệm có chút trở tay không kịp, “ Vô tình đạo? ”

“ Phải. ” Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra câu lời kịch kia, “ Ta...... Không phụ tiên môn, chỉ phụ lòng quân. ”

“ Nếu là vô tình đạo...... ” Ánh sáng trong mắt Diệp Thần Diệm chợt ảm đạm, vậy mà lại khiến người ta có chút không đành lòng.

Dư Thanh Đường đang định an ủi hắn hai câu, thì lại nghe thấy hắn nói: “ Vậy muốn từ hữu tình chuyển vô tình. ”

Hắn ngước mắt lên, hết sức chân thành, “ Tiên tử hãy lấy ta làm bàn đạp đi, ta nguyện ý. ”

Dư Thanh Đường: “ ! ”

Vô tình đạo là tu như vậy sao? Y đâu có biết!

“ Tiên tử nếu một lòng cầu đạo, vậy càng không thể bỏ lỡ đại bỉ Kim Đan. ” Ánh mắt Diệp Thần Diệm cô đơn, hắn miễng cưỡng vực dậy tinh thần, đề nghị, “ Nếu thế hãy cùng ta cùng đi đi. ”

Thấy Dư Thanh Đường không có trả lời ngay, hắn càng thêm mất mát, “ Vẫn là tiên tử, chỉ là cùng ta cùng đi đều không muốn sao? ”
« Chương TrướcChương Tiếp »