Chương 2: Bảy năm trước

Ngày 8/03/2024

Edit: Dandan

=========

Bảy năm trước, Dư Thanh Đường mới mười hai tuổi, vừa bước vào cảnh giới Luyện Khí, mới chỉ biết gảy năm thanh điệu cung (Do), thương (Re), giác (Mi), chủy (Sol), vũ (La) trong đàn cổ, trong môn phái cũng không đến lượt y đi bắt gà.

Cũng vào năm đó, cuộc thi kỳ kỹ của nữ tử tiên môn tổ chức mười năm một lần diễn ra, thiệp mời cũng được gửi đến Biệt Hạc Môn.

Nhưng có lẽ bọn họ chỉ có thể vắng mặt trong nước mắt.

Dựa theo những gì Dư Thanh Đường nhớ, trong cuộc thi kỳ kỹ lần này có một đoạn cốt truyện —— Khi đó, Long Ngạo Thiên vẫn còn nhỏ, đuổi theo linh thú Chồn Tuyết vô tình vào nhầm địa điểm diễn ra cuộc thi, bởi vì là trẻ em lại lớn lên ngây thơ đáng yêu nên bị các nữ tu bao quanh xoa đầu bẹo má, còn vì một ánh mắt của tiểu thánh nữ Mật Tông che giấu thân phận ra ngoài chơi mà say mê vạn năm.

Hiển nhiên đoạn cốt truyện này không có liên quan gì đến Biệt Hạc Môn bọn họ.

Huống hồ lúc ấy Dư Thanh Đường ham vui đã xem qua thiệp mời, trong đó yêu cầu mỗi môn phái đều phải cử ra bốn đến tám nữ tu tham gia...

Tiếc thay, Biệt Hạc Môn bọn họ, từ trên xuống dưới tổng cộng chỉ có ba nữ tu.

Chưởng môn Biệt Hạc Môn, Nhàn Hạc đạo nhân làm bộ làm tịch lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, vỗ vỗ bả vai đại sư tỷ: “ Đồ nhi ngoan, đừng buồn, năm sau sư phụ nhất định sẽ nghĩ cách trộm cho con... A, không phải, sẽ tìm cho con một tiểu sư muội. ”

Dư Thanh Đường cũng giả bộ buồn bã gật gật đầu.

Nhạc Hoa Niên ngồi xổm trước đại diện môn phái, vẻ mặt kiên cường, trong mắt ánh lên tia sáng bất khuất, nắm chặt nắm tay lắc đầu thật mạnh: “ ...... Không được, không thể cứ chịu thua như vậy được! ”

Tự nhiên Dư Thanh Đường cảm giác được dự cảm chẳng lành.

Nhạc Hoa Niên quay đầu, nhìn chằm chằm vào Dư Thanh Đường đang đứng bên cạnh, đánh giá y một lượt từ đầu đến chân, sau đó lộ ra một nụ cười vô cùng từ ái, dùng giọng nói ngọt xớt nói với y: “ Tiểu sư đệ ~~ ”

Dư Thanh Đường chớp chớp mắt, lùi về sau hai bước theo bản năng, trốn ra sau lưng Nhàn Hạc đạo nhân, kéo ống tay áo của ông, chỉ lộ ra một đôi mắt: “ Đại sư tỷ, tỷ đừng cười như vậy, đệ sợ lắm. ”

“ Tiểu sư đệ nói gì thế, ha hả, lại đây ăn kẹo nè. ”

Nhạc Hoa Niên càng cười tươi rói hơn, ân cần lấy ra một viên kẹo cho y, Dư Thanh Đường vừa lắc đầu vừa chạy trốn, hai người xoay quanh Nhàn Hạc đạo nhân chơi trò mèo bắt chuột.

Dư Thanh Đường trốn trái trốn phải, bám víu lấy Nhàn Hạc đạo nhân không dám buông tay: “ Dù bây giờ tỷ đối tốt với đệ hơn nữa, thì đệ cũng không có khả năng biến thành tiểu sư muội đâu! ”

“ Hừ hừ. ” Nhạc Hoa Niên nhướng nhướng mày, cười như đã nắm chắc được phần thắng, “ Vậy thì chưa chắc đâu. ”

Nàng giơ tay, nhét kẹo vào miệng Nhàn Hạc đạo nhân, ông lập tức không màng đạo nghĩa buông Dư Thanh Đường ra, cười tủm tỉm nhìn đại sư tỷ lôi y đi.

°°°

Mười ngày sau, bốn vị nữ tu của Biệt Hạc Môn đã tới trước cửa Vạn Tiên Các —— Đại sư tỷ Nhạc Hoa Niên, nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu, thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm, cùng với...... Tiểu sư muội Dư Thanh Đường.

Dư Thanh Đường mặc một bộ váy áo màu vàng nhạt tiên khí bồng bềnh, mặt đơ như khúc gỗ, cứng ngắc dịch từng bước một về phía trước, thiếu chút nữa là dẫm phải dải lụa trước người mà ngã nhào về trước.

Nhạc Hoa Niên tóm gáy y, cười duyên hai tiếng xác nhận không ai chú ý đến họ, trực tiếp xách theo Dư Thanh Đường đã không còn gì luyến tiếc đi vào cửa.

Ngoài mặt trông nàng không có gì dị thường, nhưng thực tế trong lòng nàng cũng đang bồn chồn không yên —— Khi bọn họ đến nơi rồi mới biết được, Vạn Tiên Các đã đặt một Linh khí ở trước cửa để ngăn chặn một số nam tu có động cơ xấu xa lẻn vào sân thi đấu.

Viên đá phát sáng ở trước cửa Vạn Tiên Các kia được gọi là Vạn Vật Thông Giám gì gì đó, Dư Thanh Đường nghe xong liền nghĩ nó có lẽ là một cỗ máy kiểm tra an ninh ở thế giới tu tiên.

Ngoài việc có thể phát hiện ra nam tu, nó còn có thể kiểm tra ra mọi người có mang theo vật nguy hiểm gì không.

Dư Thanh Đường cực kỳ căng thẳng, ba vị sư tỷ ở bên cạnh còn căng thẳng hơn y nữa, bốn người chen thành một cục, cố gắng kẹp Dư Thanh Đường ở bên trong trà trộn qua cửa.

Dư Thanh Đường bị chen đến khuôn mặt méo mó, ánh mắt vô hồn: “ Có tác dụng sao? ”

Nếu bị phương pháp đơn giản như vậy qua mặt, thì Linh khí này cũng quá mất mặt rồi.

“ Không thử thì sao mà biết! ” Nhạc Hoa Niên hạ giọng, duỗi tay vỗ vỗ vai y trấn an, “ A Đường, nghe nói thứ đồ chơi này có thể soi cả linh hồn, tên người ràng buộc với linh hồn, cho nên đệ không thể dùng tên giả...... ”

Dư Thanh Đường nhắm mắt lại, cũng chính là nói y còn phải dùng tên thật để làm cái chuyện mất mặt này.

Nhị sư tỷ Sư Miểu Miểu đã bắt đầu run cầm cập mất tự chủ, run run rẩy rẩy hỏi: “ Thế có khả năng nào là nó có thể nhìn ra được linh hồn đệ ấy là nam hay nữ không...... ”

Nhạc Hoa Niên trầm mặc.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa đầu chó Dư Thanh Đường, trong lòng hạ quyết tâm, một dáng vẻ đồng cam cộng khổ: “ Lỡ như thật sự bị phát hiện...... Sư tỷ cùng đệ cùng ôm chân bọn họ gào khóc! ”

Dư Thanh Đường: “ ...... Đệ thật sự phải đi vào sao? ”

Thập lục sư tỷ Khúc Minh Cầm luôn luôn trầm mặc ít lời cũng chậm rì rì an ủi y: “ Không sao đâu. Tỷ đã điều tra rồi, những nam tu muốn lẻn vào trước đây cũng không bị đánh chết. ”

Dư Thanh Đường thở phào một hơi.

Lúc này Khúc Minh Cầm mới nói tiếp nửa câu còn lại: “ Cùng lắm là đánh gãy một chân. ”

Dư Thanh Đường: “ !!! ”

Đại sư tỷ còn hỏi: “ Chân nào? ”

Khúc Minh Cầm chậm rì rì trả lời: “ Chân giữa. ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Trời! Muốn! Diệt! Ta!

Y muốn chạy trốn lại trốn không thoát, bị các sư tỷ xách theo nơm nớp lo sợ đi vào trong, cứ như một trận gió lướt qua phía trước Vạn Vật Thông Giám, muốn đi vào trước khi nó kịp nhận ra.

Vạn Vật Thông Giám không ngừng chớp sáng, nhưng nó lại không có chút phản ứng nào với bọn họ.

Bốn người vào cửa còn có chút không phản ứng lại, đưa mắt nhìn nhau như thể đến bản thân cũng không thể tin tưởng được.

Nhạc Hoa Niên đẩy đẩy bọn họ: “ Còn đứng ngơ ra đó làm gì, mau vào a! ”

Nàng mới vừa cất bước thì phía sau lại truyền đến một tiếng “ Đứng lại ”.

Hai chân Dư Thanh Đường mềm nhũn, thiếu chút nữa thì trực tiếp quỳ rạp xuống đất, nhưng lại bị các sư tỷ giữ chặt xách lên.

Nhạc Hoa Niên chậm rãi xoay người lại, lúc nhìn đến người tới thì thở phào nhẹ nhõm: “ Là các ngươi à. ”

“ Ồ —— Không ngờ năm nay Biệt Hạc Môn cũng đến tham gia sao. ” Nữ tu mặc đạo bào cười khẩy đi tới, cố ý nhướng mày nhìn Nhạc Hoa Niên, “ Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng ta tính được năm nay Biệt Hạc Môn các ngươi gom không ra bốn nữ tu...... ”

Nàng cố ý liếc mắt nhìn Dư Thanh Đường, “ Không lẽ tiểu cô nương này bị các ngươi bắt cóc khi trên đường đến đây? ”

“ Thầy bói ngươi nói bậy cái gì đó! ” Nhạc Hoa Niên chống nạnh phản bác, không chịu thua kém, “ Đây chính là tiểu sư muội hàng thật giá thật của chúng ta! Ta thấy ngươi chính là sợ thua thì có, tới tới tới, vô bàn! ”

“ Ta đã nói không được gọi ta là thầy bói! ” Nữ tu mặc đạo bào nghiến răng nghiến lợi, “ Gọi ta là Mệnh Tiên! ”

Hai người có vẻ như rất không ưa nhau, xắn tay áo đi đến bàn cờ như hai chú gà chọi —— Không sai, cuộc thi kỳ kỹ của nữ tử tiên môn lần này, chính là so tài bằng mạt chược.

Dư Thanh Đường nhìn ba vị sư tỷ nhà mình đều đã vào bàn, biết rõ bản thân chỉ là đến góp cho đủ số, không thể lại ở lâu hơn nữa. Dù sao thì giao tiếp với người khác càng nhiều thì càng dễ bại lộ.

Y nhân lúc không ai chú ý đến mình, lén bưng mâm điểm tâm, định tìm một nơi không người qua lại để gϊếŧ thời gian, trốn ở đó đến khi cuộc thi kết thúc.

Ai có thể nghĩ đến......

Ở ngọn núi phía sau Vạn Tiên Các, Dư Thanh Đường lặng thinh cúi đầu nhìn thiếu niên đã thò ra nửa thân thể từ lỗ chó, đang trợn tròn mắt nhìn y.

Từ gương mặt này của hắn, đến khí chất khiến người không thể dời mắt đi kia, cùng với dây buộc tóc “ Tiềm Long Lăng ” trên đỉnh đầu, Dư Thanh Đường liếc mắt liền nhận ra —— Đây có lẽ, chính là nam chính của quyển tiểu thuyết này, Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết, Diệp Thần Diệm.

Long Ngạo Thiên, chui lỗ chó.

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Không lẽ đây chính là con đường để ngươi tránh đi trông coi lẻn vào cuộc thi kỳ kỹ của nữ tử tiên môn sao......

Thật đúng là một đại trượng phu co được giãn được.

Dù trong lòng Dư Thanh Đường đang chế nhạo, nhưng ngoài mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì, chỉ yên lặng lui về sau một bước.

“ Đợi đã! ” Diệp Thần Diệm cho rằng y muốn gọi người đến, lập tức giật mình, động tác mạnh mẽ chui ra khỏi lỗ chó, chạy đến bịt miệng y lại.

Khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo gần lại, Dư Thanh Đường ngước mắt nhìn hắn —— Không hổ là Long Ngạo Thiên, đến chiều cao cũng cao hơn y nữa cái đầu.

Mà loại hành vi dám tiếp xúc thân thể với tiểu cô nương trong lần đầu gặp mặt này......

A, Quả nhiên là Long Ngạo Thiên có thể mở hậu cung, mới tí tuổi đầu mà đã có thể nhìn ra một chút dáng vẻ tình thánh phong lưu đa tình rồi.

Diệp Thần Diệm cúi đầu, cũng không biết là đang cảm thấy xấu hổ vì bị người bắt gặp cảnh bản thân chui lỗ chó, hay là ngượng ngùng vì điều gì khác.

Tóm lại là lỗ tai hắn đỏ bừng, ánh mắt không dám nhìn loạn, lại gắt gao bịt miệng y ôm lấy eo y, thấp giọng dụ dỗ y: “ Ta, ta không phải người xấu, ta thả muội ra, muội đừng la lên có được không? ”

Dư Thanh Đường liếc mắt nhìn trái phải, xác nhận xung quanh không có ai, chỉ có thể miễn cưỡng gật gật đầu.

Diệp Thần Diệm mỉm cười, nhẹ nhàng buông lỏng tay ra.

Dư Thanh Đường hơi hơi hé miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng nào, Diệp Thần Diệm lại bịt miệng y một lần nữa, lúc này đây còn bịt chặt hơn so với vừa rồi, trông hắn còn có chút oan ức: “ Muội đã hứa không la lên mà! ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

...... Y mở miệng đâu phải chỉ biết mỗi la a.

Y bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay hắn, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn hắn, hơi hơi lắc lắc đầu.

Diệp Thần Diệm hơi do dự, nhưng cũng không ngăn cản Dư Thanh Đường gỡ tay mình ra.

Dư Thanh Đường hít vào một hơi, hạ giọng nói: “ Ta không muốn la, ta chỉ là muốn hỏi ngươi vào đây làm gì, nơi này không cho phép nam tu tiến vào. ”

Tuy rằng y cũng là nam tu trà trộn vào, nhưng cũng không ảnh hưởng lúc này y giả bộ một phen.

“ Hả? ” Diệp Thần Diệm nhìn chằm chằm mặt y, hình như có chút thất thần, hắn sửng sốt một lát mới phản ứng lại, “ Ta đuổi theo Tia Chớp lại đây, chính là linh sủng của ta...... ”

Dư Thanh Đường nhẹ nhàng tránh ra một chút: “ Ngươi có thể buông ta ra trước không? ”

Ánh mắt Diệp Thần Diệm rơi xuống bàn tay đang ôm eo y của hắn, mặt bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng lùi về sau kéo ra khoảng cách với y, đem tay để ra sau lưng, mắt nhìn sang chỗ khác nói xin lỗi: “ Xin lỗi! Ta, ta không phải cố ý...... ”

Không biết hắn đã nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay đầu lại, trên gương mặt còn chưa mất đi vẻ non nớt nhưng đã có thể nhìn thấy bóng dáng thanh niên tuấn mỹ sau này, ra vẻ kiên định nói, “ Ta sẽ chịu trách nhiệm với muội! ”

Dư Thanh Đường: “ ...... A? ”

Diệp Thần Diệm dùng ánh mắt nóng rực nhìn y: “ Tiên tử, muội tên gì? Thuộc môn phái nào? ”

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Không hổ là ngươi, Long Ngạo Thiên.

Y ngoài cười nhưng trong không cười cong lên khóe miệng, “ Ngươi đoán xem. ”

“ Tu tiên cầu duyên, nếu chúng ta có duyên, tự nhiên sẽ lại gặp mặt. Đến lúc đó, ngươi tới cửa cầu hôn là được. ”

Ánh mắt Diệp Thần Diệm sáng lên, bỗng nhiên duỗi tay bẻ nhánh hoa đào tặng y, ánh mắt long lanh sáng ngời, một dáng vẻ thiếu niên phong lưu, nhưng lỗ tai lại đỏ bừng: “ Một lời đã định! ”

Đúng lúc này một cơn gió chợt thoáng qua, cánh hoa đào rào rạt rơi xuống, một trận mưa hoa trắng hồng rơi đầy đầu y.

Diệp Thần Diệm cúi đầu cười khẽ một tiếng, bước về trước một bước duỗi tay thay y phủi đi những cánh hoa rơi trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng cài nhánh hoa đào kia lên búi tóc y.

Dư Thanh Đường ngơ ngác nhìn hắn.

Mẹ nó, tiểu tử này thật nghiêm túc a!

Đợi đã, đây không phải là cốt truyện của tiểu thánh nữ Mật Tông sao!