Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 15: Hài tử ... là của hắn sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tên tà tu giương tay, từ đan điền liền xuất ra một đỉnh lô đen nhánh. Lò đan phun ra một chuỗi hắc diễm, khiến Dư Thanh Đường lập tức lui về phía sau, nấp cạnh hai nữ tu.

"Đang!" Một tiếng, đỉnh lô nện mạnh xuống đất. Tà tu ánh mắt lộ sát khí, lạnh giọng nói:

"Số lượng có chút ít, nhưng lũ chó thiên âm tông đuổi bám dai như đỉa. Ta xem ra phải đổi sang chỗ khác thôi."

Gã nhìn quét một lượt, nhếch môi cười nhạt:

"Dẫn các ngươi theo chỉ thêm phiền phức, chi bằng luyện hết thành đan, vừa an tĩnh, vừa ngoan ngoãn."

"Ngươi... ngươi luyện người thành đan?!" Diệu Âm Tiên vẻ mặt kinh hãi, giọng run rẩy:

"Quả thật là điên rồi! Một khi chuyện này bị lộ ra, khắp Cửu Châu đều không chứa nổi ngươi!"

Tà tu bật cười lạnh:

"Ha! Ta luyện đan đâu phải để dùng cho bản thân. Ở Cửu Châu này, có bao nhiêu đại nhân vật cầu không được loại diệu ngọc hồng nhan đan của ta? Các ngươi, e rằng chỉ dám nghĩ mà không dám mơ!"

Dư Thanh Đường không dám mơ thật, bởi vì đoạn này không có tiếp diễn, phỏng chừng là tác giả viết rồi quên luôn.

"Đáng tiếc, không tìm được thân thể chí âm." Tà tu chép miệng tiếc nuối, nói tiếp:

"Nhưng không sao, thuần âm nữ tu, luyện mấy cái cũng thành đan dược tốt."

Gã giơ tay lên, định hút mọi người vào lò đan.

Chiếc đỉnh lô kia không phải vật phàm, tỏa ra hấp lực mạnh mẽ. Dư Thanh Đường cố kéo dài thời gian, giơ tay lớn tiếng:

"Khoan đã!"

Tà tu nhíu mày, tỏ rõ sự mất kiên nhẫn:

"Sao lại là ngươi nữa?!"

Gã không do dự, giơ tay vỗ mạnh một cái, quát lớn:

"Cút vào kia đi!"

Dư Thanh Đường dốc sức bám lấy mặt đất, vừa hô vừa liều mình chống đỡ:

"Khoan đã! Là chuyện lớn! Ta mang thai!"

Tà tu khựng lại một chút, sau đó cười lạnh:

"Quan ta chuyện gì? Chẳng lẽ ngươi còn mong ta động lòng mà tha cho?"

"Ta không mong như vậy." Dư Thanh Đường ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Nhưng ngươi thử nghĩ mà xem, lỡ ta mang là nam hài thì sao?"

"Nam hài? Vậy chẳng phải âm dương kết hợp, lại càng quý giá sao?"

Tà tu nhất thời nghẹn lời, sau một lúc, gã trầm giọng đáp:

"Ngươi tưởng lừa được ta? Để xem trong bụng ngươi thật có gì!"

Hắc khí lao thẳng về phía bụng Dư Thanh Đường, nhưng ngay lúc đó, một thanh trường thương màu bạc bất ngờ xuất hiện. Không gian vang vọng tiếng sói tru, sinh lực tràn ngập chặn đứng luồng hắc khí.

Cơ thể Dư Thanh Đường bỗng nhẹ bẫng, y đã bị một người kéo lại, xoay tròn rơi thẳng vào lòng Diệp Thần Diễm.

Dư Thanh Đường ngước nhìn gương mặt lạnh lùng đầy sát khí của hắn, suýt chút nữa quỳ gục tại chỗ. Y thật sự nghĩ lần này bản thân đã chơi quá đà.

Y run rẩy mở miệng:

"Diệp..."

Diệp Thần Diễm ấn y sát vào lòng ngực, giọng trầm ấm:

"Đừng sợ."

Dư Thanh Đường vừa cảm thán sự anh dũng khí khái của hắn, vừa âm thầm nghĩ: Ngươi sao cứ phải đến vào lúc đẹp đẽ như thế này chứ?!!!!

Tà tu thấy đòn của mình thất bại, cẩn thận quan sát Diệp Thần Diễm, nhếch môi khinh bỉ:

"Hừ! Ta tưởng kẻ nào ghê gớm, hóa ra chỉ là tiểu tử Kim Đan sơ kỳ, dám quản chuyện của gia gia ngươi!"

Dư Thanh Đường lập tức lên tiếng, thêm dầu vào lửa:

"Hắn vừa nói ngươi là tôn tử."

Diệp Thần Diễm liếc y, hơi bất đắc dĩ:

"Ta nghe hiểu."

Tà tu bất ngờ ra đòn, Diệp Thần Diễm lập tức đẩy Dư Thanh Đường sang một bên, nhẹ nhàng nói:

"Ngươi tránh qua một chút."

Dư Thanh Đường dĩ nhiên không dại mà lao vào tìm chết, y nhanh chóng chui vào nhóm nữ tu, giúp đỡ vài người yếu ớt đứng dậy:

"Chạy ra cửa động trước!"

Diệu Âm Tiên nhìn y, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ, liền dẫn đầu kéo những người còn lại cùng chạy ra cửa.

Tà tu định cản trở, nhưng mọi đòn công kích đều bị Diệp Thần Diễm hóa giải dễ dàng.

Dư Thanh Đường ngoái đầu lại, vờ nghĩa khí hô to:

"Ngươi cứ cố gắng nhé! Ta cứu người xong sẽ giúp ngươi!"

Diệp Thần Diễm nhàn nhạt đáp:

"Vậy muội đào giúp ta cái hố ở cửa động đi."

Dư Thanh Đường không hiểu:

"Hố để làm gì?"

Diệp Thần Diễm mỉm cười, nhướng mày:

"Chôn hắn."

Một người một thương, hắc khí trong động bị đẩy lùi, không gì cản nổi khí thế áp đảo của Diệp Thần Diễm.

Dư Thanh Đường:

"..."

Đáng giận! Lại để hắn chiếm hết hào quang nữa rồi

Y quay lại, từ nhẫn trữ vật lấy ra cái xẻng nhỏ, chăm chỉ đào hố.

Diệu Âm Tiên nhìn y, muốn nói lại thôi.

Dư Thanh Đường vỗ tay phủi bụi, chỉ vào cái hố nhỏ:

"Hắn ra tay mạnh lắm, chắc chỉ cần hố nhỏ vậy là đủ."

Trong động bỗng nhiên lặng im, chỉ còn tiếng bước chân chậm rãi đến gần.

Diệp Thần Diễm bước ra, trên tay xách một chiếc áo đen dính đầy máu, mỉm cười áy náy:

"Gã luyện công pháp gì đó quái lạ, cuối cùng chỉ hóa thành một bãi máu, không cần chôn nữa."

"Không sao, ta cũng đâu đào sâu." Dư Thanh Đường chỉ vào hố nhỏ trước mặt:

"Chôn di vật vừa đủ."

"Được!" Diệp Thần Diễm ném chiếc áo đen vào hố, cười tủm tỉm.

Diệu Âm Tiên nhìn hắn, lại nhìn sang Dư Thanh Đường, đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng kỳ dị.

Dư Thanh Đường khẽ nhếch khóe môi, tự nhủ: Nàng có hứng thú rồi! Ta biết ngay, cốt truyện đã kích hoạt, cảm tình cũng bắt đầu!

Y cổ vũ nàng:

"Cô nương, muốn hỏi gì cứ hỏi."

Diệu Âm Tiên ngượng ngùng, bước đến gần, nhỏ giọng:

"Hài tử... là của hắn sao?"

Diệp Thần Diễm đang lấp hố thì khựng lại:

"Hả?"

Dư Thanh Đường ho khù khụ:

"Khụ khụ khụ khụ khụ!"
« Chương TrướcChương Tiếp »