Chương 11: Ta không phải thẳng nam!

Ngày 25/09/2024

Edit: Dandan

======

“ Đệ tỉnh táo chút đi, hắn đương nhiên là phải bày trò làm cho người ta thích rồi, nếu không như vậy thì sao lại lừa được nhiều sự ưu ái của các thiên chi kiêu nữ chứ! ”

Dư Thanh Đường cũng không biết có nghe lọt tai không, y gật đầu có lệ: “ Ừ ừ, đệ ăn xong chân giò thì tỉnh. ”

“ Chậc. ” Đại sư tỷ đầy mặt hận sắt không thành thép, bỗng nhiên vỗ bàn, “ Đúng rồi, hắn cũng chả phải là người tốt lành gì, vừa rồi lúc đệ giả vờ ngủ, hắn còn dùng kính chiếu vật để soi đệ! ”

Dư Thanh Đường trừng to mắt, theo bản năng bảo vệ ngực: “ Soi chỗ nào? ”

Đại sư tỷ cố ý úp úp mở mở: “ Một tin tức tốt, một tin tức xấu, đệ muốn nghe tin nào trước? ”

Dư Thanh Đường hơi do dự: “ Tốt. ”

Đại sư tỷ: “ Chỉ soi mặt, nhưng chỉ cần hắn nhích xuống một xíu nữa thôi, thì hầu kết của đệ sẽ bị lộ chắc luôn. ”

Dư Thanh Đường lại hỏi: “ Không tốt thì sao? ”

Đại sư tỷ nắm chặt nắm tay: “ Hắn nói đâu có gì khác đâu. ”

Dư Thanh Đường có chút nghi hoặc: “ Đây không phải đều là tin tốt sao? ”

“ Hắn nói đâu có gì khác đâu! ” Đại sư tỷ không thể tin tưởng được nắm chặt nắm tay, “ Ta tốn thời gian cả một nén nhang để trang điểm cho đệ, ta che lấp đường cong làm mềm mặt mày kỹ xảo cao siêu...... ”

Dư Thanh Đường vội vàng gắp một khối thịt trấn an nàng: “ Hắn nhìn không ra tới là rất bình thường, thẳng nam đều như vậy. ”

Đại sư tỷ ngơ ngác: “ Thẳng nam là sao? ”

“ Ờ thì...... ” Dư Thanh Đường gãi gãi đầu, “ Chính là nam nhân trong đầu chỉ có một sợi gân, suy nghĩ đơn giản, ừm, nhìn không ra thủ pháp tinh tế của tỷ. ”

“ Hừ. ” Đại sư tỷ căm giận cắn thịt, “ Hắn hào phóng thì có hào phóng, nhưng đệ cũng không được bị lừa nghe chưa! ”

Dư Thanh Đường vội gật gật đầu.

“ Ngày mai ta phải về môn phái rồi. ” Đại sư tỷ nhìn y, “ Xíu nữa ta sẽ đem kỹ xảo trang điểm tuyệt học suốt đời của ta truyền cho đệ, đêm nay đệ đừng ngủ, ráng học cho xong đi. ”

Dư Thanh Đường: “ ...Có thể không học không? ”

Ánh mắt đại sư tỷ kiên định.

°°°°

Trong phòng cách vách, Diệp Thần Diệm vứt lên vứt xuống kính chiếu vật, chán đến chết nói chuyện với tiểu sư muội thông qua đá truyền âm.

“ Sư huynh —— ” Giọng nói kiều tiếu của thiếu nữ truyền đến, “ Sao huynh lại còn ở Kim Châu chứ, kiếm pháp sư phụ mới dạy khó chết rồi, muội học không được huynh mau trở về dạy muội đi! ”

Diệp Thần Diệm xoay tròn gương: “ Học không được thì muội đi tìm sư tỷ đi. ”

“ Hừ, muội không thèm! ” Tiểu sư muội hầm hừ, “ Huynh tìm được kẻ lừa đảo kia chưa? ”

Diệp Thần Diệm nhướng mày, lộ ra một chút ý cười: “ Tìm được rồi. ”

“ Tìm được rồi sao huynh còn chưa về nữa! ” Tiểu sư muội kéo dài âm điệu làm nũng, “ Không phải đánh y một trận là xong rồi sao, y chắc chắn là đánh không lại huynh. ”

Nàng lẩm nhẩm lầm nhầm, “ Sư phụ cùng chưởng môn đều cùng huynh làm bậy, còn giúp huynh làm giả thư cầu hôn nữa chứ, thư cầu hôn là thứ có thể tùy tiện làm giả sao! ”

“ Ta có lý do của ta. ” Diệp Thần Diệm khẽ cười, “ Ta sẽ không về tông môn, còn muốn dẫn y đi tham gia đại bỉ Kim Đan. ”

“ Gì chứ! Huynh...... ” Tiểu sư muội đang muốn sốt ruột, lại không biết nghĩ đến cái gì, cười rộ lên, “ Nga —— Muội hiểu rồi, huynh muốn y mất mặt chứ gì, hắc hắc, xấu xa. ”

Diệp Thần Diệm gãi gãi cằm: “ Muội cứ xem là như vậy đi. ”

“ Được rồi, nếu không luyện được kiếm pháp thì muội luyện nhiều thêm một chút, cần cù bù thông minh—— ”

“ Huynh! ” Tiểu sư muội tức muốn hộc máu, “ Huynh mới ngốc đó! Không thèm để ý đến huynh nữa! ”

Đá truyền âm không còn tiếng vang, Diệp Thần Diệm nhét nó về nhẫn trữ vật, nhìn chằm chằm vách tường, người nọ chỉ cách hắn một bức tường.

Hắn chợt cười cười: “ Dư Thanh Đường. ”

Lắc đầu, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Trong nhẫn trữ vật, sợi lông thanh sát hầu chợt sáng lên.

°°°°

Ngày hôm sau, Dư Thanh Đường biểu tình chết lặng, mang một gương mặt miễn cưỡng được đại sư tỷ chấp nhận mở cửa ra.

Diệp Thần Diệm đã đứng ở ngoài cửa.

Hắn đưa lưng về phía Dư Thanh Đường, lỗ tai đỏ bừng.

Dư Thanh Đường cảnh giác, chuyện gì đây?

“ À ừm...... ” Diệp Thần Diệm nói lắp, không dám quay đầu lại nhìn y, “ Dư cô nương, sợi lông thanh sát hầu, nó...... Ức...... ”

Dư Thanh Đường có dự cảm không tốt.

Diệp Thần Diệm đột nhiên móc ra Chiến Ngân Thương, từ từ đưa về sau cho y, đỏ lỗ tai làm sáng tỏ: “ Ta không có chạm tay vào đâu! ”

Dư Thanh Đường từ từ cúi đầu, chiếc yếm uyên ương màu đỏ đậm kia, vẫn còn mắc trên mũi thương ngông cuồng.

Dư Thanh Đường: “ ...... ”

Hai người đồng thời cứng đờ, cứ như hai bức tượng điêu khắc bất động.

Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, dời đi tầm mắt: “ Ngươi nhầm rồi, chắc nó là của một người khác cũng ở cách vách. ”

Đại sư tỷ ở phòng bên cạnh vừa lúc mở cửa ra: “ Chào buổi sáng.... Ơ? Tiểu sư muội đây không phải là yếm...... ”

Dư Thanh Đường túm lấy yếm ném vào nhẫn trữ vật rồi nhào qua bịt miệng nàng, liền mạch lưu loát.

Đại sư tỷ chớp chớp mắt.

Dư Thanh Đường mặt không biểu tình khoa tay múa chân một chút, đại sư tỷ khẽ gật đầu, ý bảo đã hiểu, bỏ qua đề tài này.

“ Khụ. ” Đại sư tỷ hắng giọng, kéo Dư Thanh Đường đến trước mặt Diệp Thần Diệm, “ Diệp sư đệ ngươi nhìn xem, hôm nay muội ấy có chỗ nào khác không? ”

Diệp Thần Diệm còn chưa dám nhìn y, ánh mắt né tránh: “ Ừm...... Hôm nay, mặc váy trắng? ”

“ Chậc. ” Đại sư tỷ hận sắt không thành thép, “ Ta nói mặt, ngươi xem mặt ấy. ”

Lúc này Diệp Thần Diệm mới đỏ mặt nhìn chăm chú y, có chút không xác định nói: “ Hình như...... Tối qua Dư cô nương không ngủ ngon sao? ”

Đại sư tỷ thất vọng buông tay ra, nàng lắc lắc đầu, ghét bỏ nói: “ Thẳng nam. ”

Diệp Thần Diệm nhíu chặt mày: “ Thẳng nam nghĩa là gì? ”

Đại sư tỷ khoanh tay trước ngực: “ Chính là nam nhân trong đầu chỉ có một sợi gân, suy nghĩ đơn giản. ”

Nàng còn tự tiện thêm mắm thêm muối, “ Ta cảm thấy nó còn có thể dùng để chỉ những nam nhân ngu xuẩn. ”

Diệp Thần Diệm theo bản năng phủ nhận: “ Ta không phải thẳng nam! ”

Dư Thanh Đường sợ tới mức thiếu điều quỳ xuống luôn, vội vàng bịt miệng hắn lại: “ Ngươi đừng nói bậy! ”