Chương 1-1: Xong đời rồi

Ngày 11/01/2024

Edit: Dandan

=========

Ở biên giới Kim Châu, trên đỉnh núi Sơn Viễn Phong, Biệt Hạc Môn.

Trong rừng có một thác nước tự nhiên, nước sông chảy xiết, âm thanh khi thác nước đổ xuống đinh tai nhức óc, cầm tu¹ bạch y ngồi xếp bằng, trên đầu gối bay lơ lửng một cây đàn cổ, tựa như trích tiên.

Dây đàn khẽ rung, trong chớp mắt giai điệu du dương vang lên, ngăn cách tiếng nước chảy xiết cùng tiếng ve kêu ngày hè ở bên ngoài, thời gian yên lặng trong nháy mắt.

Sơn thủy họa ý, tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy², trích tiên giơ tay, nhoáng một cái như từ trên tầng mây rơi vào phàm trần, hét lớn một tiếng: “ Nhị sư tỷ! Cá kìa! ”

Sư Miểu Miểu, nhị sư tỷ Biệt Hạc Môn trong tay ôm một cây đàn tỳ bà bằng ngọc thạch, nhảy ra từ bụi cỏ cao gần nửa người nàng, vạt áo khẽ phiêu động, dáng người uyển chuyển tựa như tiên nữ giáng trần.

Dây đàn tỳ bà rung lên, thanh âm như tiếng ngọc vỡ, sắt thép chạm nhau, sóng âm vô hình gợi lên từng đóa bọt nước trên mặt suối, vài con cá béo mập đầu óc choáng váng bay lên, bị nàng nhanh tay vớt vào trong lưới.

“ Tuyệt! ” Dư Thanh Đường ôm đàn, hai mắt phát sáng mà đáp xuống bờ sông, “ Cá to quá đi! Cuối cùng cũng bắt được mấy con cá thành tinh này, tối nay có thể ăn thêm cơm rồi! ”

“ Mấy ngày nữa là có thể hái nấm ở trên núi được rồi, đáng tiếc là mấy con gà mà sư phụ mua về kia đều chạy hết rồi, bằng không còn có thể ăn gà hầm nấm đâu…… ”

Dư Thanh Đường tùy tay chuyển đàn ra sau lưng, vén tay áo giúp nàng xách hơn hai phần ba số cá.

Mặc dù Biệt Hạc Môn của họ cũng là một môn phái tu tiên, nhưng lại không có bao nhiêu người, trên dưới tông môn cộng lại cũng chỉ có hai mấy người, mà số người quanh năm sống trong môn phái, chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm hết.

Từ lúc Dư Thanh Đường nhập môn đến nay, so với việc cầu tiên vấn đạo, đại triển hoành đồ³, thì y càng quan tâm đến việc làm thế nào để có một bữa ăn ngon hơn.

Cũng may mắn là nơi này của họ tuy hẻo lánh, nhưng lại có núi có sông, đi chỗ nào đều có thể tìm được thức ăn.

Chỉ nhìn vào cuộc sống thường ngày của y, thì khó ai có thể tưởng tượng được, y đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết Long Ngạo Thiên⁴.

Sư Miểu Miểu xách cá, nở nụ cười được mùa có chút ngốc nghếch: “ Thanh tâm khúc của tiểu sư đệ càng ngày càng lợi hại, đều mê hoặc đám cá này đến thất điên bát đảo⁵…… ”

“ Tỷ đây là đang nói thanh tâm khúc hay là mê hồn khúc thế? ” Dư Thanh Đường vẫy vẫy tay, “ Đều là công lao của cây đàn thôi. ”

Y chỉ ra sau lưng mình —— cây đàn sau lưng y này chính là Linh khí nhất phẩm Long Hạc Cầm, là pháp khí cao giai duy nhất của Biệt Hạc Môn bọn họ.

Tuy nhiên vì một vài lý do đặc biệt, hiện tại cây đàn này không thể phát huy ra uy lực cao nhất, nhưng nó vẫn tốt hơn những cây đàn khác nhiều —— Còn lý do mà một môn phái nhỏ bé không chút tiếng tăm như họ lại có Linh khí nhất phẩm thì……

Đừng hỏi, hỏi chính là vì cốt truyện yêu cầu như thế.

=========

Cầm tu¹: là người dùng đàn để tu luyện, dùng tiếng đàn để tấn công, trấn an...

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy²: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh —— trích từ Nhạc phủ thi tập, quyển 47.

Đại triển hoành đồ³: kế hoạch và phát triển sự nghiệp to lớn.

Tiểu thuyết Long Ngạo Thiên⁴: là truyện chủ yếu dành cho con trai, có nam chính là vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó.

Thất điên bát đảo⁵: cuống quýt, lộn xộn, hoảng hốt, mất phương hướng.