Chương 10: Vị Hôn Phu Nam của Nhân Vật Chính Công
Kỳ Tuyết vào phòng tắm, thay lại bộ quần áo đã được mình sấy khô. Không nói lời nào, cậu rời khỏi phòng của Thịnh Thần An.
Cánh cửa phòng vừa khép lại, ngay lập tức Thịnh Thần An, người tưởng chừng đang say ngủ, mở mắt ra, ánh mắt hắn hoàn toàn tỉnh táo, rõ ràng đã dậy từ lâu.
Thịnh Thần An ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng bừa bộn.
Thực ra hắn đã tỉnh dậy từ hai giờ trước, khi còn ôm Kỳ Tuyết trong giấc ngủ say.
Không nhịn được thói quen nghịch ngợm của mình, hắn nhẹ nhàng vuốt một cái lên hàng lông mi rủ xuống như cánh bướm của Kỳ Tuyết.
Đó không phải là lông mi giả, mà là lông mi thật.
Thịnh Thần An bất giác nhớ lại lần trước hắn vô tình giật lông mi giả của đối thủ mình, thậm chí còn lên cả hot search.
Lông mi của Kỳ Tuyết dài trông như giả, nhưng không ngờ lại là thật!
Tự nhiên, hắn cảm thấy tâm trạng khá hơn, không hiểu sao lại cảm thấy hứng thú lạ lùng, nghĩ rằng nếu cứ ôm Kỳ Tuyết thế này mãi thì cũng không tệ.
Thậm chí hắn còn không đánh thức Kỳ Tuyết, dù cánh tay đã tê rần một bên, chỉ đơn giản là tiếp tục ôm cậu, tận hưởng hương thơm từ mái tóc của Kỳ Tuyết trong suốt hai giờ đồng hồ. Không ngờ lần này Kỳ Tuyết không để lại một cọc tiền nào mà cứ thế lảo đảo bỏ đi.
Nếu hắn lại làm chuyện điên rồ nữa, thì đúng là chẳng khác gì một con chó!
Thịnh Thần An ngồi dậy, bóp bóp cánh tay đang tê rần, cảm thấy có gì đó không ổn.
Rõ ràng hai năm trước khi ôm cậu, cơ thể Kỳ Tuyết lạnh lẽo. Nhưng hôm nay lại nóng bất thường, có lẽ cậu bị hắn lây cảm, hôm nay chắc sốt rồi?
Thịnh Thần An lấy điện thoại ra tìm kiếm trên Baidu: “Làm gì khi vợ bị sốt?”
Trang web gần như đã tải xong.
Hán lại thoát ra, rồi chỉnh sửa từ "vợ" thành "vợ cũ" trong ô tìm kiếm, và tìm kiếm lại.
Rồi lại tiếp tục tra cứu: “Muốn làm chuyện điên rồ, muốn tái hôn với vợ cũ thì phải làm sao?”
Chỉ sau một phút, Thịnh Thần An từ bỏ thái độ bình tĩnh thường ngày, bước xuống giường, nhanh chóng mở tủ quần áo để tìm đồ mặc.
Vì người đó từng là vợ cũ của hắn... không, là trợ lý tương lai của hắn. Dù hôm qua Kỳ Tuyết đến chăm sóc hắn khi bị sốt, nhưng không giúp được nhiều, ít nhất thì cậu ấy cũng làm tốt vai trò gối ôm. Vậy nên, hắn sẽ miễn cưỡng mua thuốc và bữa sáng cho cậu.
Dù sao hắn cũng yêu động vật, mà mèo chó thì đáng yêu quá, hắn cũng sẵn lòng biến thành "chó" vài giờ.
/
Kỳ Tuyết trở về phòng, ngay lập tức lao vào nhà vệ sinh nôn mửa. Từ hôm qua đến giờ hầu như cậu không ăn gì, ngoài nước chua, chẳng còn gì để nôn ra nữa.
Khi nhắm mắt lại, cậu nhớ đến hình ảnh Thịnh Triền bị chảy máu, trong khoảnh khắc, cảm giác như ngửi thấy mùi tanh của máu, dù đó chỉ là ảo giác.
Điều này khiến Kỳ Tuyết cảm thấy khó chịu, cậu muốn rửa sạch cái mùi tanh kinh khủng ấy. Sau khi xả đầy một bồn nước nóng, cậu ngâm mình vào và thở phào nhẹ nhõm.
030 đứng đó quan sát, cảm thấy thương cảm, bèn sử dụng quyền hạn để đo nhiệt độ của cậu: "Ngài đang sốt đấy!"
Kỳ Tuyết hỏi: "Bao nhiêu độ?"
030 đáp: "39 độ, tôi sẽ dùng quyền hạn gọi dịch vụ giao thuốc cho ngài nhé!"
"Không cần đâu, tôi sấy khô tóc rồi sẽ tự đi mua."
May mắn là kỹ năng làm việc trong môi trường khắc nghiệt đã giúp cậu, dù có sốt cũng không ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ và phán đoán. Lúc này, khi 030 đang quan tâm cậu và không cảnh giác, đây là cơ hội tốt để moi thông tin.
Kỳ Tuyết liếʍ đôi môi nhợt nhạt, vừa trèo ra khỏi bồn tắm vừa hỏi hệ thống: "Tối qua tôi đã mơ thấy người mà các người buộc tôi phải quên."
030 hỏi: "Ngài đang nói về Thịnh Triền, người mà hệ thống đã buộc ngài quên bằng cơ chế phong tỏa ký ức?"
Vốn là nhân viên kỳ cựu của cục quản lý, Kỳ Tuyết từng nghe 030 nhắc đến hệ thống phong tỏa ký ức. Hệ thống này còn được gọi là Hệ Thống Vong Xuyên, có thể khiến người ta quên đi một số ký ức không mong muốn.
Cậu chưa từng va đập vào đầu, nên việc không thể nhớ rõ một người nào đó ở thế giới gốc chỉ có thể là do cậu đã từng sử dụng hệ thống phong tỏa ký ức.
Du͙© vọиɠ của con người là vô tận. Khi một loại du͙© vọиɠ nào đó mạnh mẽ đến mức cực độ, nó sẽ bị hệ thống quét và phát hiện. Hệ thống sẽ đến tìm chủ thể, đề nghị họ hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy việc thực hiện ước nguyện của mình.
Tuy nhiên, có những ước nguyện có thể thực hiện được, nhưng cũng có những ước nguyện mà hệ thống bất lực, chẳng hạn như thay đổi số phận kẻ thù, cướp đoạt vận khí của người khác, khiến thế giới hủy diệt ngay ngày mai, hay khôi phục trật tự cho thời kỳ mạt thế, v.v.
Khi những ước nguyện không thể thực hiện được tạo ra cảm xúc tiêu cực quá mạnh, khiến chủ thể khó hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ buộc phải đưa họ vào khoang phong tỏa ký ức, để xóa đi những ước nguyện không thực tế đó.
030 thầm nghĩ: ước nguyện không thể thực hiện được của Kỳ Tuyết chính là việc người đàn ông tên Thịnh Triền này sống lại.
Để xóa bỏ ước nguyện này, cách duy nhất là khiến Kỳ Tuyết quên đi, xóa sạch mọi ký ức về người đàn ông ấy.
Kỳ Tuyết với khuôn mặt tái nhợt châm một điếu thuốc, cố làm tê liệt cảm giác đau đớn trên cơ thể.
030 nói: “Ngài vẫn đang sốt, tốt nhất đừng hút thuốc nữa!”
Kỳ Tuyết không trả lời, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Cậu tay còn lại lấy chiếc áo sơ mi treo trên giá xuống, ngậm điếu thuốc trên môi rồi mặc áo vào.
Khi đã mặc xong quần áo trên người, điếu thuốc trên tay cũng gần cháy hết. Cậu hít một hơi thật sâu, giọng nói nhẹ nhàng và uể oải của như tan biến trong làn khói trắng.
030 lắng nghe kỹ mới phát hiện cậu nói gì: “Tôi không làm nhiệm vụ nữa, để nhiệm vụ thất bại đi.”
030 hoảng hốt: “Ngài thậm chí không cần cả phần thưởng nhiệm vụ 100 tỷ sao?”
Dĩ nhiên Kỳ Tuyết vẫn cần phần thưởng, nhưng để dụ hệ thống tiết lộ thông tin, cậu phải đóng vai một kẻ si tình.
Cậu hút thêm một hơi thuốc rồi ho khan vài tiếng: “Tự ý xóa đi cảm xúc của tôi với hắ, khiến ký ức của tôi về hắn mờ nhạt đi. Tôi không còn ký ức về hắn, tôi chẳng còn chút ham muốn sống sót nào.”
030 lo lắng: “Khi xóa ký ức, tôi cũng có mặt, và tôi đã nhìn thấy một chút.”
030 tiếp tục nói: “Nhưng chỉ một chút thôi.”
Mười phút sau, Kỳ Tuyết đã mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi khách sạn mua thuốc.
Bên ngoài cậu tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại như bị khoét mất một mảng lớn. Những lời vừa rồi của 030 như một tiếng sấm vang dội trong lòng cậu.
030 nói: “Thịnh Triền là mối tình đầu của ngài, nhưng dường như hai người chưa từng ở bên nhau. Ngài từng nói mình không bao giờ tổ chức sinh nhật, vì anh ấy đã chết vào đúng sinh nhật năm cuối đại học của ngài, trên đường đi mua bánh sinh nhật cho ngài.”
“Bạn trai cũ” đã chết của mình bỗng chốc hiện về tấn công Kỳ Tuyết. Ngoài cảm giác đau nhói ở tim và một chút thở khó khăn, chẳng có cảm xúc nào khác.
Hệ thống phong tỏa ký ức quả thực rất hữu hiệu. Cậu không nhớ gì cả, nên cũng không cảm thấy thất vọng hay buồn bã.
Hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó lấy lại những ký ức bị phong tỏa rồi mới đi viếng mộ. Nếu bây giờ đi, có khi lại khóc nhầm mộ.
Kỳ Tuyết dập tắt điếu thuốc thứ hai rồi ra ngoài mua thuốc.
/
Tiệm thuốc gần khách sạn nhất cũng cách đến 2 km. Làn gió xuân lạnh lẽo thổi qua lưng cậu, hơi nóng trên cơ thể như một lớp bụi mỏng bị thổi tan ngay lập tức.
Cảm giác lạnh khiến cậu trở nên khó chịu, và đúng lúc này, Kỳ Tuyết nhìn thấy Trình Tuyệt.
Đối phương đang tựa vào một chiếc xe thể thao Pagani, tranh cãi với một người đàn ông lạ mặt.
Kỳ Tuyết nhìn lại một lần nữa, nhờ sự nhắc nhở của 030, cậu nhận ra đó không phải người lạ, mà là người đàn ông mặc áo choàng tắm mà lần trước đã gặp ở khách sạn.
Có vẻ như Trình Tuyệt đang rất bực bội, anh ta thậm chí định dập điếu thuốc lên cửa kính của chiếc Pagani, nhưng lại rút tay về, rồi bực bội ném điếu thuốc xuống đất, dùng đầu mũi giày dập tắt.
Kỳ Tuyết hỏi: “Họ đang nói gì vậy?”
030 trả lời: “Tiểu hệ thống sẽ ngay lập tức dùng quyền hạn để phát lại cho ngài!”