Chương 09: Vị hôn phu của công chínhHệ thống 030 phản ứng chậm một nhịp, nửa phút sau mới nhận ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vội vã tự ngắt kết nối, nghĩ bụng chắc chắn chủ nhân của nó không thể chết đuối trong bồn tắm nông như vậy.
Việc Thịnh Thần An bắt Kỳ Tuyết phải cầu xin đã xảy ra ba lần liên tiếp.
Cuối cùng, Kỳ Tuyết xoa xoa cổ tay đau rát vì bị nắm quá chặt, bước ra khỏi bồn tắm. Đột ngột hít thở không khí trong lành, cậu mất kiểm soát mà ôm ngực ho khan.
Cái tên điên này không phải là nhân vật thụ sao?
Sao một nhân vật thụ lại dễ dàng kéo mình xuống nước như vậy?
Để khống chế cậu, hắn còn tính toán thời gian để truyền khí, Thịnh Thần An cũng mệt lả. Nhưng gã điên này không biết là do sốt đến mơ màng hay sao lại có chút đắc ý: "Sao hả? Biết lợi hại chưa? Lần trước dám lợi dụng tôi, giờ không phải là miễn phí đâu."
Kỳ Tuyết tức giận vốc một vốc nước lớn tạt vào mặt Thịnh Thần An.
Cậu thở không đều nhưng vẫn cười lạnh nói: "Lần sau tôi sẽ mặc kệ sống chết của anh."
Thịnh Thần An hỏi: "Sao cậu biết tôi ở trong phòng tắm?"
Nghĩ đến điều gì đó, hắn lại cười: "Cậu lại rình mò tôi hả? Sao rồi, ngày ngày ăn kiêng còn tập luyện, thân hình tôi có tuyệt không?"
Kỳ Tuyết: "..."
"Không trả lời à? Có chỗ nào không đẹp sao?" Thịnh Thần An nhíu mày, "So với trước đây còn kém à?"
Kỳ Tuyết: "..."
Thịnh Thần An sốt ruột: "Tôi đang hỏi đấy, phải chăng bây giờ còn đẹp hơn? Nếu đẹp thì phải tính phí đấy, tôi giảm giá cho cậu..."
Đúng lúc này, điện thoại chống nước trong túi Kỳ Tuyết rung lên.
Cậu lấy điện thoại ra, thấy cuộc gọi từ Lý Minh Vũ.
Với Thịnh Thần An đang ngồi bên cạnh không chỉnh tề, Kỳ Tuyết dựa vào chân đối phương để giữ thăng bằng, khẽ làm động tác im lặng.
Thịnh Thần An cố tình không nghe, buông một câu: "Đánh gãy xương cậu bây giờ."
Kỳ Tuyết phớt lờ hắn, bấm nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia, Lý Minh Vũ vui vẻ đi thẳng vào vấn đề: "Kỳ Tuyết, trợ lý của tôi vừa nói gặp cậu ở tiệm trà sữa gần ngã tư, tôi cũng vừa thấy cốc trà sữa đặc khoai môn treo ở cửa phòng. Là cậu mua cho tôi sao?"
Kỳ Tuyết cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Trên đường về khách sạn, đột nhiên nhớ ra cậu thích đồ ngọt, nên tôi mua cho cậu một cốc toàn đường. Tiếc là quên lấy ống hút rồi."
Thịnh Thần An muốn giành lấy điện thoại của Kỳ Tuyết nhưng bị cậu trừng mắt một cái.
Bị trừng đến nỗi không cười nổi nữa, tai, má, và cổ của Thịnh Thần An càng đỏ hơn.
Thịnh Thần An có chút không tự nhiên, quay mặt đi.
Theo như Kỳ Tuyết hiểu về hắn, đây là dấu hiệu của sự "phản ứng".
Không để ý trêu chọc Thịnh Thần An, Kỳ Tuyết tiếp tục nói chuyện với Lý Minh Vũ.
"À, cảm ơn cậu đã nhờ chị trợ lý mang quần áo đến. Nếu không có chiếc áo khoác bông dày đó, chắc tôi đã bị cảm lạnh rồi."
Âm lượng cuộc gọi trên điện thoại của cậu rất lớn, nếu đối phương không bị điếc thì chắc chắn có thể nghe rõ từng lời đối thoại của cả hai.
Trừng mắt một cái đã khiến hắn có phản ứng, đúng là đồ điên!
Lý Minh Vũ cười hì hì vài tiếng: "Đó là việc nên làm mà. Bộ phim đầu tiên tôi đóng sẽ ra mắt vào cuối tuần tới, cậu có thể đi xem phim cùng tôi không?"
Kỳ Tuyết đáp: "Được thôi."
Đột nhiên Thịnh Thần An rút chân ra, Kỳ Tuyết mất điểm tựa, lảo đảo một chút, tay vịn vào mép bồn tắm mới không bị ngã ngửa lại xuống nước.
Tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại phía sau.
Cuối cùng cổ tay không bị nắm chặt, Kỳ Tuyết khó nhọc đứng dậy: "Không..."