Buổi tối, khi Chu Hành Chi lần thứ hai mang theo Lục Kỳ đi vào văn phòng Lý Thiều Hoa, Lý Thiều Hoa nhìn lướt qua báo cáo vài lần, sau đó bình tĩnh nói, "Báo cáo của cậu đã được sửa lại, nhưng phần phụ chú vẫn như cũ không dựa theo tiêu chuẩn mới. Cậu định lừa gạt ai thế?"
Anh ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Lục Kỳ, "Hai báo cáo này, tôi đã xem qua mấy chục lần, cậu định lừa gạt ai?"
Lục Kỳ mặt đỏ bừng, áp chế phẫn nộ nói, "Anh bảo tôi sửa báo cáo tôi đã tận lực sửa lại, nhưng phần phụ chú thì tôi thật sự không có cách nào."
Lý Thiều Hoa ném xấp báo cáo về phía Lục Kỳ, mắt cũng không nâng lên một chút, "Một tuần trước, P Ji đã phát hành báo cáo kiểm toán hàng năm cho ngân hàng PA. Cậu có thể tham khảo."
Lục Kỳ cầm chặt xấp giấy thật dày kia, hỏi, "Lý tổng, tôi sửa xong rồi anh có thể cho tôi qua sao?"
Lý Thiều Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Kỳ, "Trước tiên cậu nên sửa lại báo cáo, đừng nói những chuyện chưa xảy ra."
Lục Kỳ đập mạnh báo cáo trong tay lên trên bàn, tức giận nói, "Sửa sửa sửa, sửa xong anh lại tìm vấn đề khác đến bắt bẻ tôi."
Lý Thiều Hoa cố nén lửa giận, nắm chặt chén trà trong tay, nói, "Lục Kỳ, dự án này tôi là người tổng phụ trách, so với cậu tôi càng hy vọng có thể kết thúc sớm."
Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai người, "Thiều Hoa, em là người phụ trách dự án này."
Lý Thiều Hoa ném chèn trà trong tay xuống đất, từ trên ghế đứng lên, từng câu từng chữ nói,"Em phụ trách? Em cho rằng anh không biết em là người phụ trách sao? Hay là em cảm thấy anh không cho hai người qua là vì sợ chính mình phải gánh trách nhiệm?"
Chu Hành Chi dừng lại một chút rồi xoay người lại nói với Lục Kỳ, "Cậu ra ngoài trước đi."
Lục Kỳ một dáng vẻ xem kịch vui muốn nói lại thôi, sau đó lộ ra biểu cảm thâm sâu nhìn Lý Thiều Hoa, cuối cùng nghênh ngang đi ra ngoài.
Lý Thiều Hoa nhìn chằm chằm người yêu của mình, giống như chưa từng quen biết, sau đó anh lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa, "Chu Hành Chi, em cảm thấy anh sợ chính mình phải gánh trách nhiệm nên mới không cho hai người qua sao?"
Chu Hành Chi sớm đã không còn là cậu sinh viên thực tập năm đó vừa nhìn thấy Lý Thiều Hoa tức giận liền kinh hồn táng đảm, đoạn tình yêu giằng co lâu dài này đã giúp cậu học được cách thản nhiên và bình tĩnh.
"Thiều Hoa, ý em không phải như vậy."
Lý Thiều Hoa hận nhất chính là dáng vẻ luôn luôn an tĩnh và khoan dung này của Chu Hành Chi, khiến cho anh giống như một chú hề tự nhảy nhót.
"Vậy ý em là gì?"
Chu Hành Chi thở dài, nói, "Công ty Hoa Anh đúng là có chút khó khăn, báo cáo cũng đã đổi sang tiêu chuẩn mới, nếu vì mỗi phần phụ chú mà không qua xét duyệt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ dự án."
Lý Thiều Hoa nhìn chằm chằm Chu Hành Chi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, sau đó hung hăng nói, "Chu Hành Chi, anh không phải cố ý làm khó dễ hai người, anh chỉ không muốn việc nhỏ này làm chậm trễ tiền đồ của em."
Chu Hành Chi trầm mặc không nói.
Cậu biết không nên đem chuyện tình cảm cá nhân vào công việc nhưng cậu lại làm không được. Đối với cậu, Lý Thiều Hoa không chỉ là người thầy dẫn dắt cậu vào nghề mà còn là người yêu đã gắn bó với cậu trong nhiều năm nên cậu không có cách nào cùng Lý Thiều Hoa tranh cãi, đành phải chấp nhận tất cả yêu cầu và tiêu chuẩn của anh.
Lý Thiều Hoa dừng lại một chút rồi nói, "Trong ngành kiểm toán này, mỗi người đều có đánh giá chuyên môn của riêng mình và mỗi người đều có một quy chuẩn riêng."
Chu Hành Chi nhíu mày, cậu gật gật đầu, "Em biết."
Lý Thiều Hoa ngồi vào ghế, nhìn người yêu của mình, không biết tại sao bọn họ lại biến thành dáng vẻ giương cung bạt kiếm như vậy.
"Thiều Hoa, em sửa lại là được, anh đừng tức giận."
Lý Thiều Hoa đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng. Anh không biết tại sao mình và Chu Hành Chi lại đi đến tình trạng này, ngay cả những sắp xếp công việc bình thường cũng trở nên đối lập lập trường, thậm chí biến thành một bên trách móc nặng nề và một bên nhường nhịn.
Anh mờ mịt nhìn người yêu của mình, bầu không khí xấu hổ và quỷ dị vây quanh hai người, cuối cùng anh cầm lấy báo cáo ở trên bàn, nhanh chóng ký tên mình vào rồi đẩy đến trước mặt Chu Hành Chi, "Anh ký là được."
Chu Hành Chi nắm lấy tay anh, "Thiều Hoa, anh đừng như vậy. Ý em không phải như này. Em biết anh chỉ muốn làm tốt công việc. Trước khi sửa lại em sẽ không lấy đơn xét duyệt này."
Nói xong, Chu Hành Chi đặt lại đơn xét duyệt lên trên bàn Lý Thiều Hoa, trước khi rời đi cậu xoay người lại nói với Lý Thiều Hoa, "Hôm nay anh tự mình lái xe trở về nhà được không? Một mình Lục Kỳ không thể hoàn thành báo cáo này, có lẽ đêm nay em sẽ ở lại trong công ty."
Lý Thiều Hoa nhìn theo bóng dáng Chu Hành Chi, cả người tê liệt ngã xuống ghế.
Gần 0 giờ, Lý Thiều Hoa kéo cơ thể mỏi mệt về đến nhà.
Mấy năm nay, anh và Chu Hành Chi luôn bị buộc chặt ở cùng một dự án, cùng tiến cùng ra, đây là lần đầu tiên anh cô đơn lẻ bóng một mình trở về nhà.
Anh lấy chìa khóa ra mở cửa rồi nhấn công tắc chổ lối vào, lúc này mới phát hiện họa vô đơn chí đèn đã hỏng rồi.
Anh ngẩn người một chút rồi đóng cửa lại, sau đó đứng trong bóng tối một lúc lâu mới có thể nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh.
Anh đi đến ghế sô pha, cả người cuộn tròn lại.
Bóng tối chất chứa những tâm nguyện không yên và cũng tha thứ cho những oán hận của anh.
Anh nghĩ có lẽ anh không nên cùng Chu Hành Chi ở bên nhau. Sεメ cũng chỉ là sεメ mà thôi, không phải anh giỏi nhất là diễn loại tiết mục này sao? Nhưng một khi tất cả được liên kết với cái gọi là tình yêu, lòng trung thành, hay thậm chí là vĩnh cửu thì liền trở thành một vết hằn sâu ở trong trái tim, lúc nào cũng làm người vướng bận, lúc nào cũng làm người đau lòng.
Nhưng anh nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này, Chu Hành Chi là một người cũ kỹ cổ hủ, sao có thể chịu đựng được quan hệ bọn họ chỉ là bạn giường chứ? Cậu sẽ yêu anh, theo đuổi anh, cuối cùng quỳ gối trước mặt anh, dùng sự vĩnh cửu và lòng trung thành dụ dỗ anh vào l*иg giam hôn nhân một lần nữa.
Cho nên ngay từ đầu anh không nên đi trêu chọc cậu.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, Lý Thiều Hoa lại cảm thấy có một lỗ thủng trong tim đang gào thét vì trống rỗng và chua xót trong mùa đông lạnh giá này.
Nếu không gặp gỡ Chu Hành Chi thì làm sao anh có thể vượt qua những năm tháng đau khổ giãy giụa, lăn lê bò lết chứ?
Nếu không gặp gỡ Chu Hành Chi thì làm sao anh có thể vượt qua những đêm cô đơn, mấy ngàn ngày đêm mỏi mệt chứ?
Anh có được nhiều tình yêu như vậy, nhiều ấm áp như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện quay trở lại nơi hoang vu và cằn cỗi cô đơn chứ?
Chu Hành Chi rất yêu anh, mà anh cũng rất yêu Chu Hành Chi.
Chuyện ở bên nhau rất tốt đẹp, cũng giống như ái muội và tìиɦ ɖu͙ƈ là sự tồn tại gây nghiện làm người trầm mê nhất, mà hôn nhân giống như một bàn tay vô hình đẩy bọn họ đến một tương lai vô cùng vô tận.
Thế gian toàn lo củi gạo mắm muối, nhưng thậm chí củi gạo mắm muối bọn họ cũng đều không có tư cách, những gì bọn họ có chỉ là sự dày vò và tra tấn trong công việc.
Anh nghĩ công việc chết tiệt này, tình yêu chết tiệt này, hôn nhân chết tiệt này.