Sau khi cha mẹ Chu trở về phòng thì Chu Hành Chi thở dài thườn thượt đứng dậy thu dọn chén đũa.
Lý Thiều Hoa kéo góc áo cậu nhưng Chu Hành Chi lại tránh đi. Chu Hành Chi làm ra động tác né tránh này, ngay cả chính cậu cũng có chút kinh ngạc. Cậu sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy không thoải mái nên sờ sờ mu bàn tay Lý Thiều Hoa, dịu dàng nói, “Em không sao, anh về phòng trước đi, em thu dọn xong sẽ trở về với anh.”
Lý Thiều Hoa biết cậu có tâm sự, lại thấy cậu né tránh, tuy trong lòng lúc này có ngàn vạn lời muốn nói nhưng trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Anh đành phải đứng dậy trở về phòng.
Chu Hành Chi hôm nay dọn dẹp rất chậm chạp, Lý Thiều Hoa ngồi vào bàn làm việc lật xem những cuốn tạp chí Chu Hành Chi mua trước đây, trong lòng thấp thỏm không yên.
Cảm giác thấp thỏm này không có ngọn nguồn. Anh biết Chu Hành Chi sẽ không từ bỏ mình, nhưng anh lại không có điểm mấu chốt gì, giống như treo lơ lửng ở trên không trung, không lên cũng không xuống.
Khoảng một giờ sau, Chu Hành Chi đẩy cửa đi vào. Khi hai người nhìn nhau thì cả hai đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Lý Thiều Hoa lập tức giống như mất đi sức lực, cả người nằm trên bàn.
Chu Hành Chi đi đến bên cạnh anh, không nói chuyện, chỉ đứng im. Một lát sau mới nhẹ nhàng sờ sờ tóc của anh, nói, “Chúng ta sau này sẽ không trở về ăn tết nữa được không? Em sẽ ở bên anh, ở Bắc Kinh, ở trong nhà của chúng ta.”
Lý Thiều Hoa ngẩng mặt lên, đôi mắt ngấn nước, anh há miệng thở dốc, lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nói không ra lời nào. Anh nắm lấy tay Chu Hành Chi, dùng sức hắng hắng giọng, nói, “Em không cần phải như vậy. Sau này một mình em trở về ······ cũng được. Chúng ta một năm đều ở bên nhau, có cùng nhau ăn tết hay không, thật ra cũng không quan trọng. Dù sao trước đây khi không có em, anh cũng đều một mình.”
Chu Hành Chi ngồi xổm trước mặt anh, vuốt ve tay anh, nói, “Như vậy sao được. Em rất yêu ba mẹ, cũng tin tưởng anh nguyện ý cùng em cùng nhau nỗ lực cho ba mẹ một cuộc sống tốt nhất. Nhưng cùng em đi cả đời này là anh. Chăm sóc gia đình nhỏ chúng ta mới là trách nhiệm lớn nhất của em.”
Lý Thiều Hoa ôm eo anh, nói không ra lời nào.
“Mới vừa đứng ở trong phòng bếp, em suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ sau lần này, ba mẹ sẽ tức giận với em, có lẽ em sẽ rất khó chịu, nhưng vì vừa lòng bọn họ mà từ bỏ cuộc sống của mình, từ bỏ gia đình của mình, em sẽ không làm như vậy.”
Đôi mắt Lý Thiều Hoa đỏ hoe, vùi đầu vào trong cơ thể Chu Hành Chi, thấp giọng nói, “Em biết không, thật ra mới vừa rồi anh rất sợ, sợ em sẽ dao động.”
Chu Hành Chi hôn hôn trán anh, nghiêm túc nói, “Sẽ không. Chỉ có anh mới là người yêu của em, là người sớm chiều ở chung với em trong cả đời này.”
Giống như sợ Lý Thiều Hoa không tin, cậu vội vã nói, “Em từng đọc một quyển sách, nói duyên phận của cha mẹ và con cái là nhìn con cái đi xa. Thật ra cha mẹ đối với con cái cũng như vậy. Bọn họ cũng sẽ dần dần rời xa cuộc sống của chúng ta, và cuối cùng rời khỏi cuộc đời của chúng ta. Chỉ có lẫn nhau mới đi đến cuối cùng.”
Sau khi cùng cha mẹ Chu nói rõ chuyện này, biết được suy nghĩ của nhau, hai người bọn họ không còn vướng bận nữa. Cả hai ngủ một giấc đến 8 giờ, mới vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy cha mẹ Chu ngồi ở trên sô pha.
Cha mẹ Chu nhìn thấy hai người bọn họ đi ra thì ngồi thẳng dậy, hình như có lời muốn nói.
Trong lòng Chu Hành Chi cảm thấy sợ hãi nên đẩy đẩy Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh đi rửa mặt trước đi, ba mẹ em có thể có chuyện muốn nói với em.”
Lý Thiều Hoa liền đi vào phòng vệ sinh.
Mẹ Chu ngả người ra sau, dựa vào sô pha, lẩm bẩm nói, “Sao vậy? Sợ mẹ ăn thịt cậu ta à?”. Nói xong, không đợi Chu Hành Chi trả lời liền chu chu môi, ý bảo Chu Hành Chi ngồi xuống.
Chu Hành Chi hít sâu một hơi rồi ngồi xuống bên cạnh bà.
Mẹ Chu ném cho cậu một chiếc hộp nhung đỏ đã phai màu theo thời gian, nói, “Con mở ra đi.”
Chu Hành Chi không rõ chuyện gì nên mở hộp, sau đó nhìn thấy một sợi dây chuyền bằng ngọc lục bảo ở bên trong.
Chu Hành Chi nhớ rõ mẹ Chu trước đây thường xuyên mang nó.
“Mẹ ······”
Mẹ Chu thở dài, nói,”Mẹ cũng chỉ có con và tiểu Diệp. Lúc trước điều kiện trong nhà khó khăn như vậy nhưng người nhà chúng ta đều có thể vượt qua. Hiện giờ con và tiểu Diệp đều thành lập gia thất, mẹ cũng yên tâm rồi ······ “
Chu Hành Chi cắn cắn môi,”Mẹ, mẹ yên tâm, con chọn đúng người, cho dù như thế nào cũng sẽ không hối hận. Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc.”
Mẹ Chu gật gật đầu, giống như không còn chút sức lực nào nữa, giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, “Con đưa sợi dây chuyền này cho Thiều Hoa đi. Sau này phải sống với nhau thật tốt.”
Vành mắt Chu Hành Chi đỏ bừng. Cậu từ trước đến nay là người nội liễm nên không biết diễn đạt như thế nào trước mặt cha mẹ, trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Buổi tối, Chu Diệp mang theo chồng và Đô Đô trở về nhà. Sau khi nhìn thấy anh trai của mình cùng với Lý Thiều Hoa thì cảm thấy hơi bối rối, thấp giọng nói, “Ca, em tưởng năm nay anh không trở về······”
Chu Hành Chi mỉm cười sờ sờ mái tóc em gái, nói, “Sau này, mỗi năm đều sẽ trở về.”
Bữa cơm tất niên, người một nhà ăn đến vô cùng hoà thuận. Không còn đối chọi gay gắt, cũng không còn khoảng cách, ăn uống linh đình nên gương mặt ai cũng hơi đỏ lên.
Cùng với tiếng đếm ngược ồn ào trong TV và tiếng pháo hoa liên tiếp ngoài cửa sổ, một năm mới đã đến.
Qua 0 giờ, Chu Diệp mang theo chồng và con trở về nhà của mình, cha mẹ Chu bởi vì tuổi lớn nên không thể thức khuya, ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ.
Tửu lượng của Chu Hành Chi không kém, Lý Thiều Hoa trải qua khoảng thời gian điều trị nên cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, uống một vài chén cũng không có say.
Cùng với tiếng bùm bùm ngoài cửa sổ, Chu Hành Chi nắm tay Lý Thiều Hoa đi vào phòng ngủ, mới vừa đóng cửa lại liền vác anh đi thẳng đến bàn làm việc. Chu Hành Chi một bên lôi kéo anh, một bên nhanh chóng dọn dẹp bàn, cuối cùng đặt Lý Thiều Hoa lên trên bàn.
Cậu trước tiên lật người để Lý Thiều Hoa nằm trên bàn, một bàn tay to bắt đầu trêu chọc khắp cơ thể Lý Thiều Hoa, tay còn lại từ trong kệ sách rút ra một quyển sách. Chu Hành Chi nhìn thoáng qua là《 kinh tế lượng 》.
Cậu mỉm cười, lật lật xem vài trang, tìm được bài ôn tập thì đặt ở trước mặt Lý Thiều Hoa, nói, “Thiều Hoa, anh một bên giải đề, một bên bị em làm, được không? Làm sai một bài sẽ đánh mông một cái.”
Nói xong, lại từ trên kệ sách lấy ra một cây bút, nhét vào trong tay Lý Thiều Hoa.
Lý Thiều Hoa ở vấn đề tìиɦ ɖu͙ƈ từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ nên liền cầm bút, nhìn chăm chú bài tập trước mắt.
Chu Hành Chi cười cười, đôi tay không có nghỉ ngơi thành thạo trêu chọc những điểm mẫn cảm trên cơ thể Lý Thiều Hoa. Quần áo Lý Thiều Hoa không biết bị cậu cởi ra từ khi nào, sau đó, một ngón tay dính đầy gel bôi trơn đi vào con đường quanh co ẩm ướt······
“Ừm, đừng, đừng ······ “Không chờ Lý Thiều Hoa nói xong, môi Chu Hành Chi liền dán bên tai anh, thấp giọng nói, ”Bảo bối, không phải chúng ta đã nói không được kêu sao?”
Lý Thiều Hoa lập tức ngậm chặt miệng, kɦoáı ƈảʍ ngập đầu từ xương cụt xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, một lúc sau ngay cả cầm bút Lý Thiều Hoa cũng không cầm được, chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, đầu óc hỗn loạn, giống như ngoại trừ người đứng phía sau thì không còn gì khác. Cuối cùng, Lý Thiều Hoa run rẩy viết đáp án câu trắc nghiệm, hoàn toàn không còn sức lực, cả người nằm lên trên bàn.
Chu Hành Chi lại không thuận theo không buông tha ôm anh lên, đặt quyển sách trước mặt anh, thấp giọng nói, “Bảo bối, anh còn chưa làm xong đâu, đến, chúng ta một lần nữa.”
Ngay sau đó là một đợt vui sướиɠ và đau đớn ······
Dưới kɦoáı ƈảʍ mãnh liệt, Lý Thiều Hoa cuối cùng cũng làm xong, anh ngơ ngác đẩy bút và quyển sách sang một bên rồi chìm vào giấc ngủ.