Xong việc, hai người mồ hôi chảy ròng ròng nằm ở trên giường, há mồm thở hổn hển.
Chờ đến khi trên người hai người không còn mồ hôi nữa, Chu Hành Chi mới đến gần Lý Thiều Hoa, đặt tay lên vòng eo nhỏ Lý Thiều Hoa, ghé vào bên tai anh hỏi, “Em có thể cứng sao?”
Lý Thiều Hoa quay đầu nhìn cậu, nghi hoặc nói, “Em hôm nay rất không thành thật, em học từ ai? Hả?”
Chu Hành Chi mỉm cười, kéo anh vào trong lòng ngực, nói, “Học từ anh, Lý lão sư.”
Lý Thiều Hoa bĩu môi, sau đó dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng tay Chu Hành Chi, nói, “Này, em đã từng làm với cô gái kia chưa?”
Chu Hành Chi chống tay lên trên giường, cậu nhìn Lý Thiều Hoa, dịu dàng nói, “Đương nhiên không có. Anh nghĩ cái gì vậy? Sao em lại làm với người khác được.”
Lý Thiều Hoa lại hỏi, “Vậy hôn môi chưa? Ôm nhau chưa? Em dắt tay cô ấy chưa?”
Chu Hành Chi bị anh hỏi thì cười cười, đành phải dùng nụ hôn bịt miệng anh, cho đến khi cả người Lý Thiều Hoa bị hôn đến thần hồn điên đảo mới buông ra, sau đó nói, “Không có, đều không có. Trước đây, bây giờ, sau này, em chỉ có anh.”
Lý Thiều Hoa lúc này mới yên lòng, nửa nằm nửa ngồi, nói, “Vậy anh sẽ tin em. Nhưng nếu sau này anh biết em lừa gạt anh thì anh đánh gãy chân em.”
Chu Hành Chi cười một chút, sờ sờ tóc của anh, nói, “Em có khi nào lừa gạt anh?”
Lý Thiều Hoa đảo mắt một vòng, nghĩ nghĩ, nói, “Không có.”
Chu Hành Chi nhân cơ hội hôn lên miệng anh, hỏi, “Vậy còn anh? Sau khi cùng em ở bên nhau thì có làm với người khác không?”
Lý Thiều Hoa vỗ vỗ mặt Chu Hành Chi, giả vờ suy nghĩ, sau khi nhìn thấy Chu Hành Chi lo lắng nuốt nước miếng thì bật cười thành tiếng, nói, “Không có, không có, không có! Em đi theo anh cả ngày, anh làm sao có thời gian cùng người khác ở bên nhau chứ? Sau khi ly hôn thì vội vàng làm phẫu thuật, sau khi phẫu thuật thì chờ cơ thể bình phục nên càng không có tâm trạng.”
Chu Hành Chi nghe thấy Lý Thiều Hoa nhắc đến chuyện phẫu thuật thì lập tức rũ mắt, dựa vào ngực Lý Thiều Hoa, thấp giọng nói, “Bảo bối, thật xin lỗi.”
Lý Thiều Hoa vỗ vỗ cái ót cậu, một lát sau không đầu không đuôi nói, “Không có việc gì, anh yêu em.”
Chu Hành Chi duỗi tay tắt đèn, nói, “Em cũng yêu anh. Mau ngủ thôi.”
Ngày hôm sau, Chu Hành Chi dậy sớm trước một tiếng để chuẩn bị bữa sáng và cơm trưa, sau khi chuẩn bị xong thì mới gọi Lý Thiều Hoa thức dậy.
Lý Thiều Hoa một bên ăn bữa sáng, một bên nhìn cậu bỏ hộp cơm vào trong bao, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hỏi, “Em thức dậy khi nào?”
Chu Hành Chi cười cười, sau đó cũng ngồi xuống ăn bữa sáng, qua một lát mới nói, “Không sớm. Anh ăn ngon là được.”
Cùng ngày, sau khi công việc kết thúc, cả hai trở lại chung cư khách sạn thu dọn đồ đạc, sau đó trả phòng rồi cùng nhau trở về nhà của hai người.
Sau khi hai người ăn cơm chiều thì bắt đầu dọn dẹp.
Căn phòng gần một năm rưỡi không có người ở nên bám đầy bụi bặm. Chu Hành Chi là một người đàn ông sạch sẽ, cho nên từ sàn nhà đến cửa sổ đến tủ chén đều phải lau qua một lần.
Lý Thiều Hoa không muốn cậu một người vất vả nên đi theo phía sau cậu, nói, “Hành Chi, anh dọn dẹp với em.”
Chu Hành Chi không để ý đến anh, chỉ nghĩ anh tâm huyết dâng trào, bởi vì tổ tông này không thích làm việc nhà, cho dù là trước khi cùng cậu ở bên nhau thì anh cũng tình nguyện để căn phòng bừa bộn còn hơn dọn dẹp.
Sau đó, Lý Thiều Hoa cứ đi theo phía sau cậu, thỉnh thoảng còn cằn nhằn. Chu Hành Chi bị anh cằn nhằn nên tâm phiền ý loạn, lại không thể bảo anh làm việc, bởi vì Lý Thiều Hoa cái gì cũng không biết làm; thứ hai là eo anh không tốt, trên bụng lại có vết mổ. Cho nên xoay người chỉ chỉ sô pha, nói, “Em đã lau sô pha, anh ngồi chỗ đó nghỉ ngơi. Đừng đi theo em nữa.”
Lý Thiều Hoa ôm cậu, nói, “Nhưng em vất vả quá. Từ sáng sớm đến bây giờ em còn chưa nghỉ ngơi.”
Trong lòng Chu Hành Chi giống như có một dòng nước ấm áp, bởi vì tay cậu bẩn nên dùng mu bàn tay cọ cọ mặt Lý Thiều Hoa, dịu dàng nói, “Em không mệt. Anh mau nghỉ ngơi, xem TV hoặc là chơi điện thoại, nếu không thì đi tắm rửa hoặc ngồi trên giường chờ em.”
Lý Thiều Hoa không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng mổ một ngụm trên má cậu, sau đó ngồi ở trên ghế da sô pha lẳng lặng nhìn chằm chằm người yêu của mình.
Anh nghĩ người yêu anh thật sự rất yêu anh. Cho dù khi còn ở bên cạnh cha mẹ, anh cũng chưa bao giờ có được loại cảm giác được người đặt ở trong lòng giống như này. Trên đời này, sẽ không còn ai đối xử tốt với anh giống như Chu Hành Chi nữa.
Nhưng anh cũng muốn đối xử tốt hơn với Chu Hành Chi, tốt nhất là giao toàn bộ chính mình cho cậu.
Chu Hành Chi hoàn toàn thuộc về anh, mà anh cũng hoàn toàn thuộc về Chu Hành Chi.
Bọn họ có nhau, trung thành với nhau.
Nhiều năm trước, Lý Thiều Hoa coi thường nhất là loại quan hệ không thể không có nhau này, anh xưa nay không tin lòng người, cảm thấy tình yêu rất huyền diệu khó giải thích, không thể tin tưởng được.
Hiện giờ, anh lại cảm thấy tình yêu của Chu Hành Chi chính là tình yêu đáng tin cậy nhất trên đời này. Cho dù là khi nào chỗ nào thì người yêu anh đều đặt anh vào trong tim, che chở anh, bảo vệ anh, còn anh thì cái gì cũng không cần lo lắng.
Chỉ cần ở bên cạnh Chu Hành Chi, anh liền cảm thấy yên tâm.
Đến khoảng 9 giờ, Chu Hành Chi cuối cùng cũng dọn dẹp xong nhà cửa, hai người bọn họ cùng nhau nằm ở trên giường, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Một lát sau, Lý Thiều Hoa duỗi tay đẩy đẩy Chu Hành Chi, có chút oán trách, “Sao em không trở lại dọn dẹp. Trong lòng thực sự không muốn về nhà sao?”
Chu Hành Chi sửng sốt một hồi lâu, khó khăn nói, “Không phải, sao anh lại ném nồi cho em? Không phải em đã trả lại chìa khóa cho anh sao?”
Lý Thiều Hoa “Hừ hừ” hai tiếng, nói, “Anh thấy em thật sự không muốn trở lại.”
Chu Hành Chi nhìn anh, thở dài, nói, “Được, được, được, em sai rồi.”
Lý Thiều Hoa nhìn cậu dỗ dành mình thì trong lòng càng tủi thân, đá cậu một cái, vô cớ gây rối, “Em còn ký tên vào đơn ly hôn rồi gửi cho anh! Khi đó anh rất khổ sở!”
Chu Hành Chi vội vàng ôm người vào trong lòng ngực, cẩn thận an ủi, “Đều là lỗi của em, là do em không tốt ······ khi đó em không biết phải làm sao, nếu sau này anh lại nói muốn ly hôn, em nhất định sẽ không để cho anh đi.”
Lý Thiều Hoa vẫn còn bất mãn, không thuận theo không buông tha nói, “Em còn đi hẹn hò! Bị dị ứng tôm còn đi ăn tôm! Sao em không bị 120 đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt!”
Chu Hành Chi lại nói, “Khi cùng cô ấy đi ra ngoài, em luôn suy nghĩ đến anh, làm sao nghe thấy cô ấy nói ăn cái gì chứ? Hơn nữa em thật sự không có ý gì với cô ấy.” Nói xong, tiến đến gần anh một chút, nói, “Thiều Hoa, tha thứ cho em đi. Sau này cái gì em cũng đều nghe anh, được không?”
Lý Thiều Hoa biết chuyện này không phải lỗi của Chu Hành Chi, nói trắng ra 90% là do anh, lần này nhắc lại chuyện cũ cũng chỉ là muốn làm nũng với người yêu mà thôi, nghe được Chu Hành Chi yếu thế thì liền bật cười, miệng dán vào lỗ tai Chu Hành Chi, nói, “Vậy em không được đổi ý.”
Chu Hành Chi nhìn anh cười rất đắc ý thì nghiêng người hôn hôn lên trán Lý Thiều Hoa, nói, “Buổi sáng ngày mai, chúng ta đi tái hôn, được không?”
Lý Thiều Hoa dịu ngoan đồng ý, nói, “Được. Hôm nay ngủ sớm! Ngày mai là tân hôn.”
Chu Hành Chi mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp, duỗi tay tắt đèn, trong phòng đột nhiên tối sầm, chỉ còn lại ánh trăng ngoài cửa sổ.