Chu Hành Chi cúi đầu, mặt đỏ bừng, thấp giọng nói, “Anh mau ăn cơm.”
Lý Thiều Hoa cười cười, nói, “Hành Chi chúng ta lại thẹn thùng sao?”
Chu Hành Chi gắp một đũa đồ ăn bỏ vào đĩa Lý Thiều Hoa, nói, “Mau ăn cơm.”
Lý Thiều Hoa nghiêng đầu nhìn cậu, cười khanh khách hỏi, “Hành Chi sốt ruột?”
Chu Hành Chi cau mày, sau đó nhẹ nhàng cười một chút, thấp giọng nói, “Ừm, sốt ruột.”
Lý Thiều Hoa nhét thức ăn mà Chu Hành Chi gắp cho anh vào trong miệng, lại húp thêm một ngụm cháo, mới chậm rì rì nói, “Anh tưởng chỉ có một mình anh sốt ruột chứ?”
Chu Hành Chi ngây người ra một lúc, sau đó nhéo cằm Lý Thiều Hoa, nói đúng sự thật, “Đúng là trước đó không có nghĩ đến.”
Lý Thiều Hoa há miệng thở dốc, có chút giật mình, nói, “Là bởi vì ở bên nhau đã lâu, cho nên không muốn làm anh sao?”
Chu Hành Chi lắc lắc đầu, rất có ý phê bình kín đáo nói, “Anh đang suy nghĩ gì vậy. Sao có thể như vậy được!”
Lý Thiều Hoa dừng lại một chút nói, “Cũng đúng, gần một năm rưỡi chưa có làm. Tiểu biệt thắng tân hôn. Tại sao vậy? Ghét bỏ anh già rồi cho nên không cứng nổi?”
Chu Hành Chi duỗi tay vỗ vỗ đầu anh, nói, “Đừng có suy nghĩ vớ vẩn. Không cho nói mình già. Vẫn còn trẻ.”
Lý Thiều Hoa không thuận theo không buông tha, “Rốt cuộc là tại sao?”
Chu Hành Chi nhìn anh một cái, nói, “Trong lòng khó chịu.”
Lý Thiều Hoa gật gật đầu, tiếp nhận đáp án này, sau đó cười cười, nói, “Bởi vì khó chịu nên không cứng nổi sao? Hửm?”
Chu Hành Chi thở dài, nói, “Nếu không một lát nữa anh thử xem.”
Lý Thiều Hoa bĩu môi, nói, “Gấp không chờ nổi.”
Chu Hành Chi gắp một đũa đồ ăn bỏ vào đĩa Lý Thiều Hoa, sau đó đẩy chén cháo về phía anh, nói, “Gấp không chờ nổi thì phải ăn cơm.”
······
Sau bữa ăn, Chu Hành Chi đến vòi nước rửa chén đũa, Lý Thiều Hoa đứng ở phía sau nhìn cậu, một lát chạy đến ôm cổ cậu, một lát chạy đến ôm eo cậu. Đôi tay cũng không an phận vuốt ve khắp cơ thể, kéo vạt áo sơ mi ra khỏi quần, đôi tay đầy vết chai mỏng trượt từ bụng đến cơ ngực, lại cố tình vòng qua phần thân bán cứng kia.
Chu Hành Chi phản ứng rất nhanh, muốn kéo đôi tay đang thoát loạn ra ngoài, nhưng đôi tay lại đang cầm chén đũa đính đầy nước và chất tẩy rửa.
Khi Chu Hành Chi hoàn toàn cứng rén thì Lý Thiều Hoa liền nắm lấy nơi căng phồng cách qυầи ɭóŧ kia, sau đó cả người dán vào cơ thể Chu Hành Chi, ở phía sau cậu nói, “Hành Chi cứng.”
Chu Hành Chi hắng hắng giọng, dáng vẻ không dao động nhưng động tác rửa chén lại trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Lý Thiều Hoa thấy cậu không có phản ứng gì thì không chạm vào phần thân cứng rắn nữa, sau đó sờ soạng cơ bụng săn chắc của cậu, nhón chân ghé vào bên tai cậu thì thầm nói, “Lão công, một lát nữa em dùng cà vạt trói tay anh lại được không? Dùng cà vạt ngày hôm qua ——”
Lý Thiều Hoa hầu như không gọi cậu là lão công, cho nên khi nghe được lời này thì Chu Hành Chi liền kìm lòng không được, cậu ném nồi vào trong bồn rửa chén, sau khi rửa tay thì lau tay vào áo sơ mi của mình, lúc này cậu mới ôm anh, sau đó ấn anh vào trong lòng ngực bắt đầu hôn môi.
Đầu lưỡi Chu Hành Chi tiến vào trong khoang miệng Lý Thiều Hoa, vẽ lại hình dáng từng chiếc răng trong miệng anh, liếʍ ʍúŧ đầu lưỡi người trong lòng ngực. Nụ hôn hai người dần dần sâu đậm, không khí tràn đầy âm thanh xấu hổ cùng tiếng thở dốc trầm trọng.
Chu Hành Chi ôm người đến bàn ăn, lấy khăn lông trong ngăn tủ nhét dưới người Lý Thiều Hoa, cậu lúc này mới duỗi tay cởϊ áσ sơ mi anh, nhưng không biết tại sao đôi tay run rẩy đến mức ngay cả mấy viên cúc áo nho nhỏ đều không cởi được. Lý Thiều Hoa cười hai tiếng, hai chân quấn lấy eo cậu, giễu cợt nói, “Có ngốc không chứ?”
Chu Hành Chi hít sâu hai hơi, cậu đang định duỗi tay cởi thì bị tay Lý Thiều Hoa đánh một cái.
Cậu có chút khó hiểu, ngây người một lúc thì nhìn thấy Lý Thiều Hoa nhảy khỏi bàn nấu ăn rồi quỳ bên chân cậu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cậu cười cười.
Chu Hành Chi đang muốn nói mặt đất lạnh lắm anh mau đứng lên thì Lý Thiều Hoa dùng miệng kéo dây quần cậu, còn dùng răng mở khóa quần.
Ở vấn đề tìиɦ ɖu͙ƈ Lý Thiều Hoa luôn rất phóng khoáng, mấy năm nay ngoại trừ tư thế Chu Hành Chi không thể tiếp nhận được thì hai người chơi tất cả các loại tư thế, nhưng Lý Thiều Hoa rất ít khi khẩu giao cho cậu. Bởi vì gần đây kích cỡ cậu lớn, Lý Thiều Hoa nuốt vào rất vất vả, thứ hai là trong lòng cậu cũng không quá thích tư thế này, thật ra là do luyến tiếc bảo bối của cậu.
Lý Thiều Hoa cầm phần thân cứng ngắc cách qυầи ɭóŧ nhét vào trong miệng, cuối cùng dùng răng kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống dưới, sau đó nhanh chóng nuốt toàn bộ phần thân cứng rắn của Alpha vào trong miệng.
Thật sự quá suиɠ sướиɠ, Chu Hành Chi nhịn không được thở dài một hơi, nhưng khi Lý Thiều Hoa phun ra rồi định nuốt vào lần thứ hai thì cậu liền nắm chặt cằm anh, sau đó duỗi tay kéo người lên, đặt anh lên trên bàn ăn, tiếp tục hôn môi.
Lý Thiều Hoa cười cười, anh đương nhiên biết Chu Hành Chi đau anh, cho nên cũng không phản đối, anh lười biếng dựa vào người Chu Hành Chi cùng cậu hôn môi.
Cúc áo sơ mi Lý Thiều Hoa bị cởi vài cái, quần áo lỏng lẻo treo trên người, một mảng ngực trắng nõn lộ ra, làm người nhịn không được muốn hôn.
Chu Hành Chi cúi thấp người, một đường hôn từ eo đến ngực anh, cuối cùng ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực, dùng đầu lưỡi vẽ những vòng tròn, cuối cùng nhẹ nhàng cắn vài cái.
Lý Thiều Hoa chịu không nổi nhất là cái này, thắt lưng mềm nhũn, cả người dựa vào cánh tay Chu Hành Chi, trong miệng tràn ra tiếng rêи ɾỉ khó nhịn, làm cho toàn bộ căn phòng đều là hơi thở tình sắc. Miệng anh nói từ bỏ nhưng cơ thể lại hướng vào trong lòng ngực Chu Hành Chi, cho nên Alpha động tình cũng chỉ cười cười, không để ý anh khẩu thị tâm phi.
Ngay khi Chu Hành Chi duỗi tay kéo dây quần Lý Thiều Hoa thì chuông cửa lại vang lên. Chu Hành Chi nuốt một ngụm nước miếng, hỏi Lý Thiều Hoa, “Ai vậy?”
Lý Thiều Hoa cười cười, duỗi chân đá Chu Hành Chi ý bảo cậu mau đi mở cửa.
Chu Hành Chi hít sâu hai hơi, sau đó kéo quần lên, không tình nguyện đi mở cửa.
“Tiên sinh, bαo ƈαo sυ và gel bôi trơn mà ngài đã đặt, xin ngài ký nhận.”
Em trai Meituan trong bộ đồng phục màu vàng nói rất rõ ràng.
Gương mặt Chu Hành Chi trở nên đỏ bừng, cậu nhanh chóng ký tên rồi đóng cửa lại.
Chu Hành Chi cất đồ vào trong phòng tắm, lúc này mới trở lại bàn ăn, hỏi, “Thứ này cũng đặt hàng sao?”
Lý Thiều Hoa không đồng ý, nói, “Không phải là do gấp không chờ nổi sao? Chẳng lẽ em muốn cứng đi mua loại đồ chơi này?”
Chu Hành Chi nhìn anh một cái, nói, “Cảm ơn.” Nói xong liền ôm anh vào trong phòng tắm.
Sau khi Chu Hành Chi cởϊ qυầи áo của anh thì nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình.
Sau khi Chu Hành Chi điều đỉnh nhiệt độ nước thì cậu tắm rửa sạch sẽ cho Lý Thiều Hoa, đến cuối cùng Lý Thiều Hoa không thể đứng dậy được nữa, nhưng lại ngại dựa vào gạch men lạnh lẽo nên dựa vào người Chu Hành Chi.
Chu Hành Chi duỗi tay lấy gel bôi trơn, bóp một lượng lớn vào trong tay, một tay xoa nén phần thân cứng rắn Lý Thiều Hoa, một tay thì vòng ra phía sau.
Sau đó, một ngón tay Chu Hành Chi dò xét đi vào, sau khi tìm được điểm quen thuộc kia thì bắt đầu cẩn thận ấn vài cái, phía trước cũng không buông tha, trước sau đều được chăm sóc nên Lý Thiều Hoa nhanh chóng tràn ra tiếng rêи ɾỉ.
Chu Hành Chi chờ cho anh hoàn toàn thích ứng thì tăng lên hai ngón tay rồi ba ngón tay, sau khi khuyếch trương xong thì cậu lấy khăn tắm quấn cả người Lý Thiều Hoa rồi ôm anh ra khỏi phòng tắm.
Hai người cùng nhau ngã vào giường, Chu Hành Chi hôn lên phần thân Lý Thiều Hoa, đầu tiên dùng đầu lưỡi đảo quanh qυყ đầυ, cuối cùng nuốt toàn bộ vào trong miệng, hút mấy cái thật sâu, Lý Thiều Hoa liên tục bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người run rẩy, kɦoáı ƈảʍ tê dại từ phía dưới xông thẳng lên đại não, cuối cùng bắn toàn bộ vào trong miệng Chu Hành Chi.
Trong mắt Chu Hành Chi còn treo nước mắt sinh lý ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh nhìn chăm chú của anh thì nuốt hết chất lỏng màu trắng sền sệt vào bụng.
Lý Thiều Hoa còn chưa kịp phản ứng thì đôi chân bị cậu đặt lên trên vai, cuối cùng Alpha động thân một cái, phần thân cứng rắn vùi sâu vào trong cơ thể ấm áp Lý Thiều Hoa.
Hai người cùng phát ra tiếng than thở.
Sau khi Chu Hành Chi tiến vào thì không có động tĩnh gì nữa, chỉ là chờ Lý Thiều Hoa thích ứng. Tuy khuyếch trương đầy đủ nhưng ở vấn đề tìиɦ ɖu͙ƈ thì Alpha là thiên phú dị bẩm, Chu Hành Chi không dám vội vã bởi vì lo lắng tâm can bảo bối của cậu bị thương.
Lý Thiều Hoa nhanh chóng thích ứng, sau đó đá đá cậu ý bảo cậu mau tiếp tục, nói, “Cà vạt, trói lại.”
Chu Hành Chi nhìn anh một cái, cậu không quá nguyện ý nên dùng bàn tay to nắm chặt cổ tay Lý Thiều Hoa, sau đó khoá trên đỉnh đầu anh, nói, “Không phải trói sao? Như vậy được không?”
Lý Thiều Hoa bĩu môi, vừa định nói không được thì Alpha trên người nhanh chóng ở trong cơ thể anh thọc vào rút ra hai cái, sau đó bắt đầu di chuyển, liên tục đâm vào điểm mẫn cảm.
Lý Thiều Hoa không thể nói được nữa, chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ“ Ưm Ưm”, cùng với hơi thở thô nặng phả lên người Chu Hành Chi.
Chu Hành Chi cười cười, nói, “Bảo bối, không cần những thứ đó, lão công cũng có thể làm cho anh thoải mái, có phải hay không?”
Lý Thiều Hoa cố gắng phản bác nhưng không nói được lời nào, ngay sau đó đại não không thể phản ứng được nữa, chỉ còn lại kɦoáı ƈảʍ ngập đầu và khát vọng từ bỏ tất cả.
Chu Hành Chi thấy anh không nói gì thì liên tục đâm vào chỗ kia, nói, “Như vậy được sao? Thoải mái sao? Hửm?”
Lý Thiều Hoa hoàn toàn trở thành nô ɭệ của kɦoáı ƈảʍ, “Ưm, thoả mái, ưm, ưm, em, em chậm một chút.”
Chu Hành Chi hôn hôn lên trán anh, nhưng hạ thân lại không thả lỏng một chút nào, nhanh chóng thọc vào rút ra, nói, “Chậm một chút anh lại không thích. Sướиɠ sao bảo bối?”
“Sướиɠ, Sướиɠ ······ đặc biệt ······ đặc biệt sướиɠ.”
Chu Hành Chi lúc này mới cảm thấy vừa lòng, nhanh chóng thọc vào rút ra, gel bôi trơn và tϊиɦ ɖϊƈh͙ Chu Hành Chi tiết ra tạo ra tiếng nước da^ʍ mỹ.
Sau mỗi lần va chạm, Lý Thiều Hoa đều không kìm được rơi nước mắt, thậm chí còn rên một tiếng đầy kích động, hai mắt trợn trắng, cả người giống như đang lơ lửng trên mây, trong kɦoáı ƈảʍ cực độ hai người cùng đạt đến cao trào.
Chu Hành Chi rút ra khỏi cơ thể Lý Thiều Hoa, cậu buông tay ra, đặt tay Lý Thiều Hoa trở lại chỗ cũ, lại hôn hôn lên trán anh một lần nữa, sau đó buộc bαo ƈαo sυ rồi ném vào thùng rác.