Cơ thể Chu Hành Chi lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt nhất thời cứng lại. Cậu cắn chặt môi dưới, trong lòng suy đoán có phải là do Trương Nghị khua môi múa mép hay không, nhưng sau đó cậu phủ định ý nghĩ này, nói, “Anh nhìn thấy?”
Khi nghe được lời nói này, hai mắt anh còn cố ý vô tình chớp chớp mắt, giọt nước mắt trong suốt trong mắt giống như sắp lăn xuống dưới, không biết là do say rượu hay là nghĩ đến chuyện gì không vui mà nhíu chặt mày lại, dáng vẻ vô cùng tủi thân làm cho trái tim Chu Hành Chi run lên bần bật.
Chu Hành Chi cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh, cậu bởi vì phản ứng của Lý Thiều Hoa mà hưng phấn, nhưng lại sợ anh đau lòng khổ sở nên liền ôm người vào trong lòng ngực, thấp giọng giải thích, "Khi đó đồng nghiệp trong công ty giới thiệu làm quen nên em không thể từ chối được, em với cô ấy không có gì.”
Lý Thiều Hoa vẫn bất mãn, lẩm bẩm nói, “Vẫn là cùng Omega hẹn hò. Miệng thì nói yêu anh nhưng mới vừa chia tay không được bao lâu thì liền cùng Omega hẹn hò.”
Chu Hành Chi biết mình đuối lý nên hôn tóc anh nói, “Đều là do em không tốt, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa, sau này chỉ cùng anh hẹn hò được chứ?”
Lý Thiều Hoa tức giận đẩy đầu cậu ra, không thuận theo không buông tha nói, “Em còn cùng cô ấy đi ăn tôm! Em vốn không thể ăn tôm.”
Chu Hành Chi liên tục hôn lên trán anh, nói, “Thật xin lỗi, Thiều Hoa. Đều là do em không tốt, chỉ cần anh vui vẻ thì muốn phạt em như thế nào đều được.”
Lý Thiều Hoa thực sự kéo cánh tay cậu, há miệng hung hăng cắn một cái, nhưng Chu Hành Chi không có phản ứng gì, còn nói với tài xế, “Đúng vậy, dừng ở chỗ này.”
Sau khi tài xế xuống xe thì Lý Thiều Hoa mới nhả ra, Chu Hành Chi sờ sờ tóc của anh, nói, “Chỉ cắn một ngụm thôi sao? Sao lại ngoan như vậy.”
Lý Thiều Hoa lau miệng, đắc ý nói, “Sau này nhớ lại thì sẽ cắn tiếp.”
Trong lòng Chu Hành Chi gợn sóng, nói, “Chỉ cần anh không giận em thì anh muốn như thế nào đều được.”
Chu Hành Chi ôm người xuống xe, khi hai người đến thang máy thì hỏi, “Tầng mấy?”
Lý Thiều Hoa nói đúng sự thật, “2109.”
Hai người ở thang máy không thể kiềm nén được nữa. Đầu tiên là chân Lý Thiều Hoa quấn lấy eo Chu Hành Chi, đôi tay thì cởϊ áσ sơ mi của cậu. Chu Hành Chi lúc đầu còn bảo trì lý trí, nhưng sau đó không thể nhịn được nữa, chỗ kia cứng giống như cục đá nên cậu đành phải quay lưng về phía camera thang máy để bảo vệ người trước mặt, sau đó hôn lên môi Lý Thiều Hoa.
Hai người hôn nhau, ôm nhau đi đến cửa phòng. Chu Hành Chi thật cẩn thận đặt Lý Thiều Hoa ở trên mặt đất, sau đó cậu lấy thẻ phòng từ trong túi xách rồi quẹt thẻ đi vào.
Hai người một đường hôn nhau từ hành lang đến trên giường, Lý Thiều Hoa một tay cởϊ qυầи áo Chu Hành Chi, một tay thì sờ soạng thân dưới Chu Hành Chi.
Cứ như vậy, tây trang, nơ, áo sơ mi của Chu Hành Chi rơi xuống đất, phần trên cơ thể trần trụi làm lộ ra cơ bắp cường tráng, dưới ánh đèn màu vàng trông vô cùng đẹp đẽ.
Cơ thể này là cảnh đẹp ý vui, Lý Thiều Hoa nhìn không chớp mắt, duỗi tay ôm cổ cậu.
Chu Hành Chi giúp anh cởi giày và vớ, sau đó hắng hắng giọng, khôi phục vài phần thanh tỉnh, nói, “Em lau người cho anh trước.”
Nói xong cậu liền đi vào phòng vệ sinh cầm lấy khăn lông, sau đó thấm nước ấm rồi quay trở lại, đầu tiên là lau mặt Lý Thiều Hoa, sau đó cởϊ qυầи Lý Thiều Hoa, cuối cùng duỗi tay cởϊ áσ sơ mi Lý Thiều Hoa nhưng lúc này Lý Thiều Hoa lại đột nhiên nắm lấy tay cậu.
Chu Hành Chi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh nói, “Thiều Hoa, em giúp anh cởϊ qυầи áo.”
Lý Thiều Hoa hoàn toàn khôi phục thần trí, giọng nói mang theo chút lười biếng sau khi say, tuyệt tình nói, “Làm trợ lý lại làm lên trên giường? Chúng ta hiện giờ không thịnh hành quy tắc ngầm.”
Chu Hành Chi không biết tại sao anh lại đột nhiên thanh tỉnh, cậu nhớ lại phong cảnh kiều diễm vừa rồi, cuối cùng nở một nụ cười trông rất giả dối, nói, “Em đi rót cho anh ly nước. Anh thay áo ngủ đi.”
Nói xong, cậu có chút lảo đảo đi đến phòng bếp, rót ly nước ấm đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó nhìn thấy Lý Thiều Hoa vẫn còn chưa thay quần áo, anh đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Trong lòng cậu chợt nóng lên, nói, “Anh mau thay quần áo nghỉ ngơi đi. Ngày mai em đến đón anh đi làm.”
“Sao lại để cho anh cắn, cũng không biết ngăn lại.”
Chu Hành Chi nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng sờ sờ vết thương trên cổ rồi lại cúi đầu nhìn cánh tay của mình, trong lòng nghĩ nếu như vậy có thể làm cho anh vui vẻ thì tại sao lại ngăn cản chứ!
Tại sao lại ngăn cản chứ!
Dù sao so với mất đi anh thì không có cái gì đau đớn hơn.
Cậu cười cười, nói, “Không sao, Thiều Hoa, em không đau.”
Nói xong cậu quay lưng về phía Lý Thiều Hoa, nhặt quần áo trên mặt đất lên, sau đó mặc lại áo sơ mi, cà vạt, tây trang mà Lý Thiều Hoa đã cởi ra, không có một chút cẩu thả nào, giống như sắp tham gia một cuộc họp chứ không phải ở trong nhà người yêu cũ.
Cậu tắt đèn rồi quay đầu lại, hai người nhìn nhau, giống như ngăn sông cách núi.
Cậu nhìn người yêu trên giường, thấp giọng nói, “Ngủ ngon Thiều Hoa, em yêu anh.”
Lý Thiều Hoa nhấp nhấp miệng nhưng lại không nói lời nào.
Gương mặt Chu Hành Chi lộ ra vẻ thất vọng, nhưng một giây sau liền nở nụ cười tự giễu, cậu mở cửa rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lý Thiều Hoa cởϊ áσ sơ mi và nhìn chằm chằm vào vết sẹo uốn lượn ở trên bụng dưới ánh trăng u ám.
Nó quá xấu và nặng nề.
Anh không muốn để Chu Hành Chi nhìn thấy.
Mấy năm nay Chu Hành Chi cùng anh ở bên nhau, lưng đeo rất nhiều đau khổ, xấu hổ, tiếc nuối như vậy····· người đàn ông 29 tuổi này đều đã trải qua. Đáng lẽ cậu có thể trải qua cả đời này một cách nhẹ nhàng, cậu có thể có được vợ hiền con ngoan, gia đình hoà thuận chứ không phải giống như thế này, vì một Beta không thể sinh con, vì một mối quan hệ không được người thân và bạn bè ủng hộ mà phải cam chịu thấp hèn.
Chu Hành Chi đã cho anh quá nhiều, lòng trung thành, chăm sóc quan tâm, tình yêu say đắm cùng tất cả lần đầu tiên. Tình yêu của Chu Hành Chi chính là như vậy, giống như muốn tràn ra, mà thứ anh có thể cho Chu Hành Chi lại thật sự quá ít, ít đến mức ngay cả một trái tim chân thành cũng bị anh hủy hoạ.
Cho nên anh hổ thẹn.
Anh biết mình là kẻ xấu, nhưng anh vẫn còn có chút lương tâm. Anh nghĩ là người có lương tâm thì sẽ không đòi lấy cả đời. Anh đã hưởng thụ tình yêu và sự tốt đẹp của người này 5 năm, buông tay cũng không tính là quá tệ. Mọi chuyện đều sẽ qua, Chu Hành Chi sẽ biết khó mà lui, sau đó hoàn toàn buông tay quên đi anh và bắt đầu một cuộc sống mới.
Điều này rất tốt. Anh đã mong đợi điều này từ rất lâu trước đây. Nhưng tại sao anh lại cắn ra hai cái lỗ trên người cậu chứ?
Anh nghĩ mình đúng là một người xấu xa. Chu Hành Chi nên mau buông tay anh mới là giải thoát cho bản thân.