Chu Hành Chi nằm ở trên giường cả đêm, cậu nhìn chằm chằm trần nhà, rất nhiều hình ảnh trong quá khứ lướt qua giống như một bộ phim điện ảnh.
Nhiều năm trước, Lý Thiều Hoa tùy tiện hơn nhiều so với bây giờ, nếu không làm việc sẽ đến quán bar hoặc khách sạn. Giới kiểm toán Bắc Kinh không ai không biết Lý Thiều Hoa TE, bề ngoài vô cùng xinh đẹp lại còn không kiêng kỵ tư thế, quyến rũ hơn cả Omega.
Chu Hành Chi không phải chưa thấy dáng vẻ Lý Thiều Hoa phát điên, khi đó cậu còn chưa chính thức thành bạn trai Lý Thiều Hoa, cùng lắm chỉ là một bạn giường kỹ năng chẳng ra gì, lại còn là bạn giường tùy thời gọi đến. Lý Thiều Hoa đối với cậu vẫn là một bên trêu chọc một bên lại cách người ngàn dặm, dù sao anh luôn có cách làm cho Alpha tuổi trẻ hoàn toàn mất khống chế, sau đó hoàn toàn trầm luân, hơn nữa cậu lại là người yêu trước, cho nên cậu chỉ có thể chấp nhận tất cả.
Lý Thiều Hoa thường uống rượu ở quán bar, khi vui vẻ liền trêu hoa ghẹo nguyệt, anh uống rượu giống như uống nước sôi để nguội, uống xong sẽ nhảy lên sân khấu giật micro của MC, sau đó hát hết bài này đến bài khác bằng chất giọng vô cùng dối trá trông giống như một kẻ thất tình, khiến cho người khác phải thở dài.
Mà Chu Hành Chi chỉ yên lặng đứng ở trong góc chờ anh chơi đủ và mệt mỏi rồi thì cùng nhau trở về nhà. Đôi mắt cậu trong veo hoàn toàn không phù hợp với sự truỵ lạc và xa hoa của quán bar, đôi mắt kia giống như đang xem một thế giới kỳ quái và thở dài vì sự phù phiếm và mục nát.
Hai người bọn họ kết hôn đã được 4 năm, rất nhiều lần Chu Hành Chi đưa tay lên ngực tự hỏi thì đều xuất hiện một cảm giác không an toàn. Lý Thiều Hoa thật sự có thể an an ổn ổn ở bên cậu cả đời sao? Cậu không biết nữa.
Mà Lý Thiều Hoa cũng bất an, Chu Hành Chi biết rất rõ điều này, có rất nhiều đêm anh trằn trọc cùng với những động tác và biểu cảm trong vô thức đã khẳng định điều này.
Nhưng hai người bọn họ đều không nói về vấn đề này.
Chu Hành Chi nhút nhát, còn Lý Thiều Hoa thì kiêu ngạo.
Chu Hành Chi hiếm khi không ăn sáng, cậu nghĩ Lý Thiều Hoa có thể rời khỏi công ty nên vội vàng lái xe đến công ty.
Cậu ngựa quen đường cũ đi vào văn phòng Lý Thiều Hoa nhưng lại nhìn thấy một cô gái đang dọn dẹp văn kiện.
Chu Hành Chi có chút khó chịu nhíu nhíu mày. Văn phòng của Lý Thiều Hoa từ trước đến nay đều rất lộn xộn nhưng anh chưa bao giờ cho người khác chạm vào văn kiện, anh nói trong loạn có tự*.
Giọng nói Chu Hành Chi có chút đông cứng, từ trước đến nay cậu không giỏi giao tiếp với Omega, lúc này lại mang theo tức giận, "Đang làm gì vậy? Không phải Lý tổng đã nói không cần dọn dẹp sao?"
Cô gái hơi tủi thân nên mùi sữa liền bay ra làm cho Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, ho khan một tiếng.
"Chu tổng, anh vui đùa cái gì vậy? Lý tổng đã nộp đơn từ chức vào tuần trước, ngày hôm qua Lý tổng đã chính thức từ chức."
Chu Hành Chi mất vài giây mới hiểu được cô gái Omega đang nói cái gì, cậu dừng lại một chút rồi nói xin lỗi với cô gái, sau đó rời khỏi văn phòng.
Hoá ra đây là một cuộc ly hôn đã được lên kế hoạch từ lâu, Chu Hành Chi nghĩ như vậy.
Vậy buổi tối hôm qua là cái gì? Pháo* chia tay? Hay là làm một trận cuối cùng?
Chu Hành Chi không bao giờ hiểu được Lý Thiều Hoa. Giống như cậu sinh viên đại học ngu dốt xem không hiểu bản báo cáo của Lý lão sư 5 năm trước, cũng giống như cậu hiện giờ không giữ được trái tim người yêu.
Chu Hành Chi một đường mang theo gió bụi, thậm chí không cẩn thận đυ.ng vào giá để hoa, cuối cùng cậu gõ gõ cửa phòng phía đối tác.
Phía đối tác Trương Nghị nhìn chằm chằm cậu và hỏi, "Hành Chi, cậu muốn hỏi chuyện Thiều Hoa sao?"
Chu Hành Chi sửng sốt, sau đó gật gật đầu.
Trương Nghị thở dài, chỉ chỉ chổ ngồi đối diện của mình ý bảo Chu Hành Chi mau ngồi xuống, "Thiều Hoa nói chuyện từ chức với tôi vào tuần trước, khi đó Thiều Hoa nói rằng sẽ rời đi ngay khi dự án kết thúc, cuối cùng chính là như vậy, cậu cũng thấy rồi. Khi đó tôi có hỏi cậu có đi cùng hay không, dù sao cậu cũng là do Thiều Hoa dẫn dắt, hiện giờ lại là loại quan hệ này, nhưng Thiều Hoa nói với tôi là trước đừng nói chuyện này với cậu."
Chu Hành Chi cau mày, giống như có một lỗ trống thật lớn ở trong lòng, cậu dường như có thể tưởng tượng được biểu cảm của Lý Thiều Hoa khi đưa ra quyết định này.
Trương Nghị uống một ngụm trà và nói, "Hai người trẻ tuổi nên đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi nói hai người cũng chưa chắc sẽ nghe. Vấn đề tình cảm và gia đình tôi càng không tiện nhiều lời. Nhưng tôi biết hai người trong mấy năm này cũng không dễ dàng gì, cho dù là sinh hoạt, tình cảm hay là công việc." Trương Nghị nhìn biểu cảm Chu Hành Chi, sau đó tiếp tục nói, "Hai người đã ở bên nhau lâu rồi, gập ghềnh là không thể tránh khỏi, nhưng hai người cũng đã ở bên nhau 4-5 năm, cho nên cũng nên học cách nhường nhịn lẫn nhau một chút. Bởi vì tình cảm thật không dễ dàng gì."
Chu Hành Chi cảm thấy hơi kích động, cậu nhớ đến khi mới đến TE thực tập, Lý Thiều Hoa cũng là dáng vẻ tiền bối như thế này và nói với cậu một ít đạo lý lớn. Rõ ràng chỉ mới tách ra một ngày nhưng cậu đã nhớ mong thành bệnh.
"Tôi cũng biết cậu và Thiều Hoa không có giống nhau, chí hướng của cậu không ở đây, mấy năm nay ở lại TE hơn phân nửa cũng là vì Thiều Hoa. Nếu cậu có kế hoạch gì khác thì tôi cũng không ép buộc."
Chu Hành Chi há miệng thở dốc, cậu rất muốn nói với Trương Nghị rằng hiện giờ cậu chỉ muốn tìm kiếm Thiều Hoa mà thôi, không còn tâm trí suy nghĩ đến chuyện khác. Nhưng cậu lại không biết phải nói như thế nào.
Chu Hành Chi gật gật đầu nói, "Anh biết Thiều Hoa đi đâu sao?"
Trương Nghị lắc đầu nói, "Hành Chi, đây là chuyện giữa hai người, cho dù có biết thì tôi cũng không nói cho cậu."
Chu Hành Chi biết có kiên trì nữa cũng vô dụng, cho nên cậu nói cảm ơn rồi rời đi.
Bởi vì thất bại ở chổ Chu tổng nên cả người cậu bao phủ một tầng áp suất thấp.
Cậu trở lại chổ làm việc và mở WeChat, suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng chỉ nhắn một câu: Anh về nhà đi, em dọn đi.
Cậu nhìn chằm chằm vào khung chat nhưng vẫn như cũ không nhận được câu trả lời. Cậu tự giễu cười khổ, sau đó xin nhân sự nghỉ làm hôm nay.
Bởi vì làm việc ở Bắc Kinh 5 năm, cho nên Chu Hành Chi nhanh chóng tìm được chổ ở mới, cậu cũng không đi thu dọn đồ đạc mà mua mới toàn bộ những vật dụng cần thiết.
Cậu đương nhiên không muốn ly hôn, nhưng cậu lại không thể không rời đi.
Cậu không thể nhìn Lý Thiều Hoa không có chỗ ở cố định, một mình ở phòng cho thuê hoặc là khách sạn.
Nghĩ đến đây, Chu Hành Chi đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, tuy có chút vớ vẩn nhưng lại phù hợp với tính cách Lý Thiều Hoa: Lý Thiều Hoa đang cô đơn lẻ bóng một mình sao?
Chu Hành Chi bị ý nghĩ của chính mình dọa cho sợ hãi.
Trong lòng cậu bắt đầu đau đớn cho nên chỉ phải ngồi ở trên giường, ngay cả cởϊ qυầи áo cậu cũng không có sức lực.
Mấy năm nay Lý Thiều Hoa đều cùng ăn cùng ở với cậu nên anh không có cơ hội gặp gỡ bất cứ ai, cậu cũng chắc chắn Lý Thiều Hoa không có nɠɵạı ŧìиɦ. Nhưng ai nói yêu cầu của Lý Thiều Hoa nhất định phải là một người bạn đời chu đáo? Hơn nữa bọn họ đã ngủ với nhau 5 năm, kết hôn được bốn năm, Lý Thiều Hoa sớm nên chán ghét cậu.
Tuy cậu biết Lý Thiều Hoa bạc tình bạc nghĩa và tàn nhẫn nhưng tại sao cậu vẫn nhớ mong như vậy, lo lắng như vậy, lại yêu như vậy. Cậu có chút khinh bỉ bản thân không có nguyên tắc và không có điểm mấu chốt như vậy, nhưng cậu lại không có cách hoá giải.
Chu Hành Chi tự giễu cười cười, hoá ra đây chính là cả đời mà cậu nói.
Hoá ra cả đời chỉ là một mình cậu cả đời.
Trong loạn có tự: Tuy lộn xộn nhưng lại trật tự.
Pháo: Quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ.