Tin tức tố của Chu Hành Chi là mùi cây thông.
Điều này là do một Omega nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn chằm chằm Chu Hành Chi như hổ rình mồi đến nói cho anh biết khi hai người bọn họ mới vừa ở bên nhau không được bao lâu.
Khi đó anh rất kiêu ngạo, không đặt bạn trai ở trong lòng, bị khıêυ khí©h trần trụi cũng chỉ hút vài ngụm xì gà rồi chậm rãi nhả khói, khói thuốc lượn lờ ở trong không trung trông vô cùng quyến rũ, "Có bản lĩnh thì cứ việc, không có bản lĩnh thì đừng ở đây âm dương quái khí."
Nói xong anh còn hướng Omega làm động tác cứ tự nhiên khiến cho Omega tức giận đến mức phải dậm chân.
Dù sao cũng là cơ thể phàm trần. Có lẽ do vẻ ngoài và công phu trên giường của Alpha quá mức mê người, hơn nửa Chu Hành Chi là một bạn trai siêu tốt, cho nên ở độ tuổi ba mươi anh lại sinh ra vài phần thiệt tình, kể từ đây thuyền cập bến, một lòng một dạ đi theo Chu Hành Chi.
Sau đó mỗi khi đi ngang qua rừng thông bên đường, anh luôn cố ý giảm tốc độ, rồi lại cảm thấy dáng vẻ này của mình có chút buồn cười. Dù sao anh cũng không ngửi thấy được mùi pheromone, ngay cả mùi cây thông cũng chỉ là tin đồn.
Mấy năm nay, anh có rất nhiều cơ hội để hỏi nhưng anh đã kìm nén sự tò mò này không biết bao nhiêu lần, cố tình bỏ qua đề tài này.
Anh biết rằng anh không có quyền phát biểu về vấn đề này trong suốt cả quãng đời còn lại.
Nghĩ như vậy, anh liền phóng nhanh bước chân, chạy trốn khỏi rừng thông ở phía sau.
Về đến nhà, chờ đợi Lý Thiếu Hoa là một người đàn ông đang mặc tạp dề, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng. Điều này khiến cho anh cảm thấy xấu hổ, anh không khỏi nhớ đến dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của mình lúc mới vừa ở bên nhau.
Thiếu niên tuổi trẻ trời sinh sợ nóng, mùa hè năm ấy lại đặc biệt dài, ban đêm trong nhà bị cúp điện, Lý Thiều Hoa mơ màng tỉnh lại uể oải không vui nằm ở trên chiếc chiếu, vô cùng tự nhiên sai bảo Chu Hành Chi quạt cho anh. Trong đầu anh không có suy nghĩ gì, ở trong từng đợt gió mát dần dần chìm vào giấc ngủ, lại không nghĩ đến Chu Hành Chi mồ hôi thấm ướt toàn bộ khăn tay quạt cho anh cả đêm.
Mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng Lý Thiều Hoa lại không cảm thấy ngọt ngào mà chỉ cảm thấy chua xót, sau đó là cảm giác không chân thật, giống như hạnh phúc là anh trộm mượn tới.
Đến cuối cùng anh sẽ phải trở về nơi hoang vu lạnh lẽo và anh sẽ không bao giờ có được tình yêu.
Ý nghĩ này có hơi viễn vông không đâu vào đâu, nhưng lại giống như một ngọn lửa rừng không thể dập tắt, lúc nào cũng kêu gào ở trong lòng.
Ban đầu anh mặc kệ, không để ý đến nhưng bây giờ anh chỉ có thể tự sa ngã tùy ý để ý nghĩ này ùa về gào thét ở trong lòng, có khi giống như có một cây kim đâm vào tim anh, có khi lại giống như có một lỗ trống cắn nuốt anh ngày này qua ngày khác.
Anh không thể thoát khỏi và cũng không có cách nào đối phó.
"Thiều Hoa, Thiều Hoa, anh đang nghĩ gì thế? Ăn cơm thôi."
Lời nói của Chu Hành Chi cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, anh cười một cách giả dối với người yêu, ngượng ngùng tiếp nhận đôi đũa trong tay của cậu, ở trước mặt cậu ăn một ngụm cơm.
Tay nghề của Chu Hành Chi không có chổ nào để chê, chỉ cần đồ ăn qua tay cậu đều biến thành hương sắc đầy đủ, từ trước đến nay cậu lại rất chiều chuộng Lý Thiều Hoa, 3 mặn 1 canh đều là những món ăn yêu thích của Lý Thiều Hoa.
Nhưng Lý Thiều Hoa lại cảm thấy buồn nôn. Giống như những suy nghĩ sầu lo vô lý, anh cũng không biết được nguyên nhân của việc buồn nôn.
Anh không thể ăn bất cứ thứ gì, nhưng anh lại không muốn Chu Hành Chi phải lo lắng, mỗi khi anh bị bệnh hoặc có một vết thương nhỏ thì Chu Hành Chi còn sốt sắng bận tâm hơn cả bản thân anh.
Anh không muốn Chu Hành Chi cau mày.
Cho nên anh liều mạng nuốt vài ngụm cơm, ăn hết đống đồ ăn ở trước mặt, dưới ánh mắt chờ mong của Chu Hành Chi anh nói, "Hành Chi của chúng ta nấu cơm thật là ngon."
Chu Hành Chi chỉ cười cười, đứng dậy thu dọn đồ ăn.
Anh nhìn bóng lưng của Chu Hành Chi, trong những năm qua Chu Hành Chi đã thay đổi rất nhiều. Khi mới quen nhau, cậu chỉ là một đứa trẻ còn chưa tốt nghiệp đại học, đến công ty xin thực tập và bị phân vào dự án của anh.
Khi đó Chu Hành Chi rất lạnh lùng và nghiêm nghị, nhưng lại là người đoan chính và đáng tin cậy nhất, cậu không nói nhiều lắm, tuy là Alpha nhưng lại ít có xúc động, cũng không có nóng nảy, là một người hiền lành.
Anh liếc mắt một cái liền nhìn trúng vẻ ngoài và sự nhẫn nại của Chu Hành Chi, sau đó đập chậu cướp hoa đem về làm của riêng.
Kể từ đây, Chu Hành Chi không chỉ là Chu Hành Chi mà còn là bạn trai của Lý Thiều Hoa.
Đối với việc này, Lý Thiều Hoa có chút tự hào, nhưng ngoài tự hào thì anh còn sợ hãi và buồn bực.
Người yêu của anh, Hành Chi của anh vốn không nên như vậy.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Hành Chi đang đứng trước bồn rửa bát một hồi lâu, mũi anh đột nhiên đau nhức, sau đó là cảm giác nặng nề chua xót.
Anh không thể cho Chu Hành Chi những thứ cậu muốn, anh là một người bạc tình bạc nghĩa, là một beta không ngửi thấy được mùi pheromone và cũng không có tin tức tố, anh chỉ là một beta không có đức hạnh và không thể sinh con.
Lý Thiều Hoa vẫn còn nhớ rõ ràng, vào tháng 11 năm 2014, anh mới vừa trải qua sinh nhật lần thứ 27, đây là lần đầu tiên anh làm giám đốc dự án, khi đó anh đã đưa hai mươi nhân viên và thực tập sinh của mình đến Thành Đô để thực hiện dự án.
Tính tình của anh trời sinh không tốt, dự án lại rất rườm rà, anh là lãnh đạo mới cho nên không thể nổi nóng với nhân viên chính thức, cũng không giỏi đối phó với các Omega nhỏ nhắn xinh đẹp cho nên chỉ có thể sai bảo trách cứ Chu Hành Chi, cũng không coi cậu là thực tập sinh, tất cả tiêu chuẩn đều dựa vào tiêu chuẩn của nhân viên chính thức.
Tính tình Chu Hành Chi rất tốt, bị quát tháo cũng chỉ đáp lại "Vâng, vâng", sau đó cùng Lý Thiều Hoa tăng ca đến rạng sáng.
Sau một thời gian, trong nhóm dự án bỗng nhiên xuất hiện tin đồn, Lục Kỳ cũng là một thực tập sinh, rất nhiều lần giữ chặt Chu Hành Chi ở trong nhà vệ sinh, thần thần bí bí nói với cậu rằng: "Tuy Lý Thiếu Hoa chỉ là một beta nhưng nam nữ đều ăn, cậu cẩn thận một chút. "
Chu Hành Chi cau mày nói: "Sao tôi lại thích beta chứ? Sau này tôi còn phải kết hôn sinh con nữa."
Hai người nói nói cười cười từ WC đi ra ngoài, Lý Thiều Hoa ở gian bên cạnh sắc mặt âm trầm đi vào phòng vệ sinh, sau đó lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Trước đây anh không cảm thấy beta có cái gì không tốt, sẽ không bị tin tức tố kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng sẽ không có kỳ động dục, anh chỉ cần tự do tự tại yêu đương mà không phải làm nô ɭệ tìиɦ ɖu͙ƈ.
Tuy mùa đông ở Thành Đô không lạnh bằng Bắc Kinh nhưng độ ẩm lại cao hơn rất nhiều, Lý Thiều Hoa quanh năm đều làm việc trên bàn giấy nên eo và xương cổ không được tốt, đến buổi tối gió lạnh ẩm ướt trút thẳng vào xương cốt làm cho cả người vừa đau vừa nhức. Cơ thể anh không thoải mái, công việc cũng không được suôn sẻ cho nên mỗi ngày anh đều cố ý hoặc vô tình bắt Chu Hành Chi ở bên cạnh.
Buổi tối, bọn họ ở tại khách sạn của dự án, phòng của hai người nằm sát bên cạnh nhau.
Đêm 27 Tết, ngày cuối cùng ở Thành Đô, Lý Thiếu Hoa không ngủ được nên đã gọi điện thoại cho Chu Hành Chi.
Chưa đến hai phút Chu Hành Chi đã gõ cửa phòng anh, anh lười mặc quần áo nên tùy tiện khoác áo tắm đi mở cửa.
"Lý lão sư, có chuyện gì vậy?"
Trong lòng Lý Thiều Hoa cảm thấy buồn cười, đêm khuya kêu một Alpha tới phòng, tất nhiên là muốn lăn giường rồi.
Lý Thiều Hoa cầm tay Chu Hành Chi, sau đó kéo cậu vào trong phòng, đè thấp giọng nói, "Mau vào phòng, bên ngoài lạnh lắm."
Tay Chu Hành Chi khô ráo mà ấm áp, Lý Thiều Hoa vui vẻ thoải mái nhưng lại cố tình buông lỏng ra.
Anh ngồi xuống sô pha, áo tắm dài liền buông lỏng ra hai bên, lộ ra một mảng cơ ngực trắng bóng.
Ánh mắt Chu Hành Chi theo bản năng trốn tránh, sau đó lại liếʍ môi một chút, không dám nhìn anh.
Lý Thiều Hoa cười cười, chỉ vào ly thủy tinh trên bàn rồi nói với cậu, "Hành Chi, muốn uống nước không?"
Chu Hành Chi đột nhiên cảm thấy rất khát, ma xui quỷ khiến cậu gật gật đầu, vừa định duỗi tay ra cầm ly thủy tinh thì đã bị Lý Thiều Hoa cướp mất.
Chu Hành Chi có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lý Thiếu Hoa, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ hiểu được tính cách quái đản của vị lãnh đạo này.
Cậu thấy Lý Thiều Hoa đưa ly thủy tinh trong suốt lên miệng rồi uống một ngụm, đôi môi liền trở nên ướŧ áŧ và bóng loáng, sau đó anh liếc nhìn Chu Hành Chi, trong du͙ƈ vọиɠ trần trụi còn mang theo châm chọc cùng khinh thường, Chu Hành Chi dưới ý thức lui về phía sau một bước, cậu liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, một cỗ khô cạn từ cổ họng lan tràn xuống phía dưới.
Lý Thiều Hoa đột nhiên đứng dậy, một tay cầm ly thủy tinh, một tay vòng qua cổ Chu Hành Chi, đôi môi anh đột nhiên tới gần, Chu Hành Chi không thể chống cự, đành phải rũ mắt không nhìn anh.
Môi của Lý Thiều Hoa dán lên hai cánh môi Chu Hành Chi, sau đó một dòng nước ngọt xâm nhập vào miệng Chu Hành Chi theo khe hở giữa hai môi, giống như mật hoa từ trên trời rơi xuống mang theo độc dược có sức hấp dẫn trí mạng.
Không biết Alpha bắt đầu chủ động từ khi nào, cậu đột nhiên dùng sức ôm chặt Lý Thiều Hoa vào trong ngực, môi răng va chạm với nhau. Alpha chưa trải qua sự đời nên hôn rất lộn xộn nhưng Lý Thiều Hoa lại rất hưởng thụ, từ trước đến nay anh luôn thích hưởng thụ sự chân thành và nhiệt tình của nam nữ trẻ tuổi, hơn nữa anh còn sẵn lòng hướng dẫn bọn họ.
Không biết bọn họ cởϊ qυầи áo từ lúc nào, hai cơ thể gầy nhưng rắn chắc cùng ngã xuống giường. Lý Thiều Hoa thuận buồm xuôi gió nhét gel bôi trơn vào trong tay thiếu niên, thiếu niên hiển nhiên cứng người lại nhưng lại không tự chủ được chìm vào trong bể tình.
Đây là đêm đầu tiên của bọn họ.
Ngày hôm sau, Lý Thiều Hoa ngủ đến khi mặt trời lên cao, sau khi thức dậy nhìn xung quanh thì thấy Chu Hành Chi đang ngồi xổm ở dưới giường giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Lý Thiều Hoa cảm thấy có chút buồn cười nên duỗi tay sờ sờ mái tóc Chu Hành Chi. Chu Hành Chi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn thẳng Lý Thiều Hoa, thấy trên đôi vai trần của Lý Thiều Hoa có một dấu hôn đỏ tươi.
Chu Hành Chi lại cúi đầu, thấp giọng nói, "Lý lão sư, tối hôm qua, thật xin lỗi. Anh đừng sa thải em được không?"
Lý Thiều Hoa đột nhiên cảm thấy đần độn không thú vị, anh hừ lạnh một tiếng, rút tay về.
Anh nhặt chiếc áo sơ mi ở trên đầu giường, sau đó xốc chăn lên để lộ ra cơ thể tràn đầy các dấu hôn, những mảng đỏ giống như đoá hoa đung đưa lay động khiến cho lòng người xao động.
Chu Hành Chi nhận lấy chiếc áo sơ mi từ trong tay Lý Thiều Hoa rồi giúp anh mặc vào, Lý Thiều Hoa đối với sự ân cần của cậu cũng không có cảm xúc gì, tùy ý để cậu mặc áo cho mình.
"Tiếp theo định làm gì?" Lý Thiều Hoa châm một điếu thuốc nhìn Chu Hành Chi.
Chu Hành Chi suy nghĩ một chút rồi nói, "Một lát nữa em ra sân bay, trở về quê ăn tết."
Lý Thiều Hoa cũng không có cười, chỉ gật gật đầu, sau đó nói, "Ừm, đi đường cẩn thận."
Chu Hành Chi nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, trong lòng có cảm giác khó tả, có chút lo lắng lại có chút háo hức, cậu vô thức nuốt nước miếng nói "Vậy, vậy khi trở về chúng ta lại liên lạc với nhau."
Lý Thiều Hoa không xoay người lại, điều này làm cho Chu Hành Chi rất xấu hổ, cậu đành phải nói, "Vậy em đi trước.", thấy đối phương không hề có ý định giữ lại mình nên cậu liền rời đi.
Mấy năm nay cùng Chu Hành Chi ở bên nhau, Lý Thiều Hoa rất ít khi nghĩ đến chuyện này, anh luôn cảm thấy mọi thứ lúc ban đầu quá mức hoang đường và xấu hổ, cho nên đến bây giờ anh cảm thấy đó chỉ là một giấc mộng đêm xuân, cái gì anh cũng không bắt được.