Chương 3: Bị uy hϊếp

Ở một đầu khác của hành lang, chỉ thấy được tây trang và giày da của Thẩm Mục Thâm, biểu tình âm trầm, khí thế mạnh mẽ như khai phóng tên lửa hướng về phía phòng vệ sinh. Tề Duyệt lại từ phòng vệ sinh bước ra, tự nhiên là hai người đυ.ng phải nhau.

Tề Duyệt cho rằng Thẩm Mục Thâm sẽ đối với cô như không khí. Tiếp đó, thân thế của cô đi ngang qua. Nhưng ai biết là hắn sẽ dừng lại bên cạnh cô, lấy cơ thể cao mét chín quét ánh mắt xuống nhìn Tề Duyệt .

Nên đi hay không đi đây??

Tề Duyệt lựa chọn đáp án đầu tiên, vẫn là nên đi thì tốt hơn.

Nhưng mới đi được một bước, liền bị Thẩm Mục Thâm kéo cổ tay lại, nhất thời thân thể cô cứng đờ.

"Thẩm...Thẩm tiên sinh. Có chuyện gì sao?"

Nghe được tiếng xưng hô "Thẩm tiên sinh" này, Thẩm Mục Thâm nhìn thẳng Tề Duyệt với ánh mắt lạnh lùng.

Dùng sức kéo Tề Duyệt qua, làm cho cô dán lưng vào tường, bản thân đứng ở bên ngoài cách một bước xa cầm lấy tay cô.

Loại tư thế này làm cho Tề Duyệt nháy mắt trở nên sợ sệt. Tư thế này tuy ái muội (mập mờ), nhưng lại không có bất kì không khí mập mờ xung quanh đây cả.

Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt , giọng nói có ý vị thâm trường*: "Mời ly dị không lâu, liền đợi không kịp đi tìm đàn ông?"

*意味深长 [yíwèishēncháng] - ý vị sâu xa

Tề Duyệt rất chắc chắn rằng hiện giờ Thẩm Mục Thâm đang rất tức giận.

Mặc kệ là ai, chắc hẳn cũng sẽ đều tức giận.

Tuy rằng bọn họ đã ly hôn nhưng trong mắt những người khác, bọn họ vẫn là vợ chồng hợp pháp.

Nếu có tin tức truyền ra, bà Thẩm cùng với người đàn ông khác dây dưa không rõ. Thẩm Mục Thâm sẽ được gắn với hai chữ "Nón xanh" này lên đầu.

Từ trước đến nay, Thẩm Mục Thâm không nhận bất kì loại phỏng vẫn trực tiếp hoặc không lấy các hình thức bê bối nào để xuất hiên trước công chúng. Từ hai điểm này có thể nhận ra hắn không muốn dính dáng đến những scandal, đặc biệt là những scandal tình ái.

"Thẩm...Thẩm tiên sinh, sáng nay chúng ta đã làm thủ tục ly hôn, tôi hiện tại cũng chưa có ý định sẽ bước chân vào nấm mồ hôn nhân lần nữa." Tề Duyệt bắt buộc phải làm cho bản thân trở nên bình tĩnh lại.

Có lẽ do khoảng cách hai người quá gần, gần đến mức Thẩm Mục Thâm có thể nhìn thấy rõ ánh mắt của Tề Duyệt . Một đôi mắt rất đẹp, trong suốt không chứa chút tạp niệm nào.

Đồng thời, Tề Duyệt cũng có thể thấy rõ ràng ánh mắt của Thẩm Mục Thân, ánh mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng đầy xa cách.

"Trong ánh mắt của cô có mang theo tia chột dạ" Thẩm Mục Thâm nói.

Tề Duyệt: "..."

"Tôi làm sao có thể chột dạ được?" Huhu thật sự không phải chột dạ mà, đó là sợ hãi đó! Cha nội!

"Ly hôn thẳng thắn như vậy, cô không phải là có tình nhân mới bên ngoài thì có thể là cái gì?"

Một đôi vợ chồng mới ly hôn, đứng ở hành lang khách sạn thảo luận vấn đề nguyên nhân ly hôn này có vẻ không quá thích hợp.

"Đó chẳng phải do tôi đã biết sai rồi sao? Bởi vậy cho nên, tôi không thể tiếp tục con đường sai trái này nữa."

Thẩm Mục Thâm lạnh lùng nhìn cô, nửa điểm ý cười cũng không có, đôi mắt hắc ám nhìn Tề Duyệt .

Cái ánh mắt kia tựa hồ như muốn nói: Cô là dạng người gì, chẳng lẽ tôi không rõ ràng sao?

Buông lỏng bàn tay đang cầm Tề Duyệt , Thẩm Mục Thâm bộ dáng như một vương giả, dùng lợi thế cao hơn cô một cái đầu nhìn xuống, cảnh cáo nói: "Cô cùng đàn ông ở chung một chỗ, tôi nửa điểm hứng thú cũng không có. Nhưng nếu trước khi công bố chuyện ly hôn với bên ngoài, cô để truyền thông chụp được bất kì tin tức cô cùng với nam nhân khác có quan hệ mập mờ dây dưa, thì cô tự gánh lấy hậu quả."

Tề Duyệt chân chó* gật đầu.

*Lấy lòng

Chỉ năm chữ "tự gánh lấy hậu quả", nhưng Tề Duyệt cũng nghe ra được ý tứ cảnh cáo uy hϊếp trong đó . Nếu đây không phải xã hội pháp trị gϊếŧ người là phạm pháp, thì người chết trên tay của Thẩm Mục Thâm chắc chắn là Tề Duyệt .

Sau khi Thẩm Mục Thâm đạt được mục đích đe dọa Tề Duyệt , hắn xoay người trở về phòng ăn. Nhìn bóng lưng của Thẩm Mục Thâm đã đi xa, Tề Duyệt hít hơi thật sâu, kinh hãi vỗ ngực một cái.

Tề Duyệt là người bị hại, mà Thẩm Mục Thâm cũng là một người bị hại khác. Dùng một câu nói chính là hai nhân vật phản diện hỗ trợ ngược đối phương tơi tả cho đến hết câu chuyện...Tề Duyệt cũng không biết là đắc tội với người nào, lại bị người ta viết truyện đến nỗi xuyên sách, mà Thẩm Mục Thâm không phải là xuyên sách như cô mà là bị Tề Duyệt trong tiểu thuyết gài bẫy.

Trong tiểu thuyết viết, Tề Duyệt chính là người bên ngoài có dáng vẻ xinh đẹp, lại còn thân thiện, làm cho mọi người ai ai cũng yêu mến, quả thật là một cô gái tốt. Nhưng thực chất bên trong lại tâm cơ, lòng dạ thâm sâu, giả nhân giả nghĩa, vừa vặn bị Thẩm Mục Thâm triệt để nhìn rõ bộ mặt của Tề Duyệt, cho nên liền sinh ra chán ghét Tề Duyệt.

Nhưng cũng bởi do nguyên văn Tề Duyệt hãm hại nên không thể không cùng cô kết hôn.

Nguyên nhân kết hôn cùng với Tề Duyệt cũng là do hai năm trước, Thẩm Mục Thâm một lần uống rượu say, hai người xảy ra quan hệ. Sau đó Tề Duyệt mang thai, liền bị Thẩm lão gia bức hôn, hắn không thể không cưới Tề Duyệt.

Kết hôn không đến một tháng, bất ngờ Tề Duyệt ngoài ý muốn sinh non.

Tất cả mọi thứ đều rất trùng hợp, nhưng chỉ có sinh non là giả, cả hai xảy ra quan hệ cũng là giả. Nguyên văn tiểu tiểu thuyết, Tề Duyệt căn bản là không có mang thai, cũng sẽ chẳng có chuyện cùng Thẩm Mục Thâm xảy ra quan hệ.

Tề Duyệt cơ bản là lừa dối Thẩm Mục Thâm, đồng thời đây cũng là ngòi nổ để Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm dẫn đến ly hôn.

Tuy rằng sau này mọi chuyện đã sáng tỏ, thành công để cho cô và Thẩm Mục Thâm ly hôn. Nhưng cô cũng biết, một khi chuyện ly hôn công bố cho công chúng, rất khó có thể chắc chắn rằng Thẩm gia sẽ dễ dàng cứ như vậy bỏ qua cho cô.

Vì để bảo vệ bản thân mình, cô mới không có lựa chọn phương pháp mạo hiểm như vậy.

Nhưng đến cuối cùng, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Ngay tại tuần trước, tại đêm liên hoan của Thẩm gia đó, tầng giấy mỏng manh đó cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Thẩm gia mỗi tháng đều sẽ tiến hành tổ chức bữa cơm gia đình, nói là để củng cố tình cảm giữa các thành viên. Nhưng kỳ thực, mỗi lần đại gia tộc tổ chức bữa cơm ấy, chính là một màn thuốc súng âm thầm so đo.

Ngay tại mấy hôm trước là thời điểm gia tộc tổ dùng bữa cơm gia đình tiến hành được một nửa. Sấm chớp rền vang, mưa xuống như thác đổ, mưa rơi đến tận mười giờ rưỡi đêm cũng không dứt. Mọi người bị kẹt ở nhà cũ không có cách nào rời đi, liền quyết định ở nhà cũ một đêm.

Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm là vợ chồng hợp pháp, tự nhiên là phải ở cùng một phòng, nếu không sẽ rất dễ dàng để người khác nhận ra mối quan hệ hôn nhân không bình thường của hai người.

Đêm đó, khi Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đã phân chia chỗ ngủ ổn thỏa xong, hắn ngủ giường, cô ngủ trên sofa. Nhưng đúng thời điểm lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, mẹ của Thẩm Mục Thâm cho người làm bưng hai chén canh nóng tới.

Khi đại gia tộc ăn chung một bữa cơm, không ai có thể ăn no được. Thứ nhất là để chú ý hình tượng bản thân, thứ hai là bầu không khí ở đây có chút cứng ngắc, lạnh lẽo, không mấy người có thể nuốt trôi cơm được.

Tề Duyệt cũng giác ngộ sau một buổi tối bị đói. Nhưng mẹ Thẩm lại cho người đưa canh tới, không thể nghi ngờ chính là đưa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm sau khi uống xong bát canh, nhưng theo thời gian dần trôi qua. Hai người đều cảm thấy có điều không thích hợp, thân thể càng ngày càng nóng đến lợi hại.

Tề Duyệt điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, nhưng cô phát hiện ra điều hòa chỉ có làm nóng phòng, cũng không có làm dịu đi cái nóng của hai người. Phòng tắm cũng chỉ có nước nóng, không có nước lạnh.

Nhưng những thứ này không phải trọng yếu, đáng sợ nhất chính là cửa phòng với cửa sổ đều bị khóa chặt.

Trong nháy mắt đó, cả hai đều biết bắt canh nóng do mẹ Thẩm sai người đưa tới có vấn đề!

Cô nam quả nữ sống ngủ chung một phòng, giằng co nhiều canh giờ, dược tính phát tác còn mãnh liệt hơn những gì họ tưởng tượng. Cái gọi nhịn một chút liền sẽ xong chuyện, căn bản là không có khái niệm tồn tại.

Cho nên, cái gì phát sinh đều đã xảy ra.

Khi nam nữ cùng nhau dây dưa mãnh liệt, tiến hành đến một bước cuối cùng. Thời điểm Thẩm Mục Thâm gặp trở ngại ấy, thân thể liền cứng đờ. Nhưng sinh lý cộng với du͙© vọиɠ chiếm hữu đã chiến thắng tất cả sự nghi ngờ.

Cái đêm mưa rền gió dữ ấy lại là đêm kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng.

Sau đêm đó là buổi chiều ngày thứ hai, trừ chuyện ở trên giường ra, trên mặt Thẩm Mục Thâm vẫn luôn giữ một biểu tình. Nhìn tư liệu Tống thư ký đưa cho Thẩm Mục Thâm, những tài liệu này đều là bằng chứng chứng minh chuyênh chuyện Tề Duyệt giả mang thai, còn có giấy kết hôn. Theo thời gian ghi chép, thời điểm Tề Duyệt ở quán rượu tiến vào phòng của Thẩm Mục Thâm đến khi Thẩm Mục Thâm tỉnh táo lại, ngắn ngủi chỉ có mười sáu phút.

Mười sáu phút ngắn ngủi đó, tính luôn cả thời gian mặc quần áo với cởϊ qυầи áo, cộng với khúc nhạc dạo phiền tạo. Nếu phương diện kia của Thẩm Mục Thâm không có bất kỳ vấn đề, liền chứng minh bọn họ không có phát sinh chuyện kia.

Ngày thứ ba, thư ký Thẩm Mục Thâm liền đem thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cô, theo như hiệp nghị có ghi rõ ràng hành vi lừa dối hôn nhân, cho nên Thẩm Mục Thâm hình thức trừng phạt với cô đó chính là phải dọn ra khỏi căn hộ, một phân tiền cũng không thể lấy.

Mà cũng ngay buổi sáng hôm sau, Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm mời luật sư đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Không nghĩ tới buổi sáng vừa mới ly hôn, buổi tối vì có hẹn với Hải Lan mà gặp lại nhau. Tề Duyệt ruột đau thành thành từng khúc, mày đi xem náo nhiệt làm cái gì? Ở nhà thu dọn đồ đạc không phải tốt hơn sao?

Quay trở lại phòng, trên đỉnh đầu mang áp lực cực lớn, ngồi vào bên cạnh người chồng trước vừa mới ly hôn sáng nay. Ai biết mông vừa đặt xuống ghế, cái tên Tiêu tiểu thịt tươi lập tức nhích lại gần.

Tiêu Triết lấy di động ra hỏi Tề Duyệt : "Tôi vừa mới xem vòng trạng thái bạn bè của cô, phát hiện cô vẽ bức tranh này rất hợp ý tôi. Cô có muốn bán lại cho tôi không? Nếu cô đồng ý, ngày mai cô mang tới tiệm của tôi, tôi có thể mua lại bức tranh."

Tề Duyệt nhìn thoáng qua, kia chính là bức họa tuần trước cô vẽ, ngồi trên sân thượng lấy cảm hứng vẽ tranh, cũng đăng trên vòng bạn bè.

Nhưng Tề Duyệt vừa mới bị cảnh cáo, nào dám đồng ý, nên uyển chuyển cự tuyệt: "Có thời gian tôi sẽ đưa đến chỗ câu ngay, mấy ngày nay tôi vừa vặn bị cảm mạo, trong người có chút không thoải mái, nên muốn xin phép về trước."

Tiêu Triết liếc nhìn thời gian: "Bây giờ cũng đã tám giờ, nếu không tôi lái xe đưa cô về đi."

Tề Duyệt đang muốn cự tuyệt, ngồi bên trái cô - Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tiêu Triết, tựa tiếu phi tiếu* nói: "Cậu Tiêu, tôi vừa mới nhìn thấy cậu uống không ít rượu vang đỏ, hẳn là không ổn lắm đâu."

*似笑非笑[Sì xiào fēixiào - tự tiếu phi tiếu ] - cười như không cười

Tề Duyệt vô cùng rõ ràng, Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không có ý tốt nhắc nhở như vậy, đây chính là đang cảnh cáo bản thân cô.

Tề Duyệt âm thầm ra hiệu cho Hải Lan, ngay sau đó Hải Lan đứng lên giải vây cục diện: "Tôi dù sao cũng không uống rượu, hay là để tôi đưa Tiểu Tề về đi."

Lúc này Thẩm Mục Thâm không nói gì.

Sau khi ra khỏi phòng, hai người mới rối rít nhẹ nhõm thở dài một hơi.

"Tớ ngồi ở bên canh Thẩm Mục Thâm, ngay cả thở cũng không dám." Tề Duyệt thật sự không khoa trương một chút nào, lúc nãy thời điểm ngồi bên cạnh Thẩm Mục Thâm, hô hấp đều biến thành dè dặt cẩn trọng.

Hải Lan không tiếp lời Tề Duyệt nói. Đưa tay vòng lên vai Tề Duyệt, nói: "Cậu đỡ tớ."

Tề Duyệt không rõ nên đỡ cô nàng, hỏi: "Cậu uống rượu à? Nếu là uống rượu hay là chúng ta thuê xe trở về thôi."

"Không, tớ không có uống rượu. Tớ chính là bị hơi thở chồng trước của cậu khiến chân run không đi được nữa."

...

"Cậu không biết đó thôi, cái lúc cậu đi vệ sinh đó. Tớ vì muốn lấy lòng Cách Liệt Phất tiên sinh, cũng chú ý đến Tiêu Triết bắt chuyện với cậu, liền vui đùa tác hợp cho cậu cùng hắn. Trong ánh mắt đó, chồng trước của cậu liền dùng ánh mắt nhàn nhạt kia liếc qua tớ. Chỉ một cái liếc mắt thật giống như đang giơ đại đao (dao lớn) nhưng mặt biểu cảm thật giống như đao phủ*. Tớ thiếu chút nữa đã bị dọa có được không!"

*Người chém đầu theo lệnh quan ngày xưa.

Tề Duyệt rốt cuộc cũng đã biết tại sao Thẩm Mục Thâm sẽ đột ngột xuất hiện cảnh cáo cô.

"Tính toán một chút, từ nay về sau tớ sẽ không có ý tưởng giới thiệu cho cậu các chàng trai trẻ tuổi nữa. Cậu vẫn nên an tâm làm người phụ nữ độc thân đã ly hôn đi."

"Đáng đời cậu."

"Tớ đáng đời? Còn không phải sợ cậu cô đơn đến già nên mới cho người tìm cho cậu đối tượng vừa có xe, có nhà, có nhan sắc* sao? Không cần cực khổ vẽ tranh kiếm tiền, có người bạn thân tốt như vậy, cậu nên cảm ơn kiếp trước cậu đã cứu vớt dải ngân hà đi."

*Bên Trung có tục lệ con trai có nhà, có xe, có kinh tế mới lấy được vợ

"Dạ dạ, thưa bệ hạ..."

"Bạn à~, cậu có thể diễn có tâm hơn chút không."

Tác giả có lời muốn nói:

~( ̄▽ ̄)~ các cậu có thể để lại bình luận đúng không.

~Hết chương 3~