Chung cư của Thẩm Mục Thâm ở gần vịnh, chỉ cần bước ra ngoài ban công là có thể nhìn thấy mặt biển êm dịu. Tuy nước biển không quá mênh mông, rộng lớn đến nỗi không nhìn thấy bờ như ngoài đại dương kia, nhưng trên mặt biển vẫn xuất hiện những cánh chim hải âu. Dọc theo bờ biển, ta bắt gặp những hàng dừa xanh mát, tầm nhìn vô cùng tốt, không khí lại trong lành, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, rất thích hợp làm nơi tận hưởng cuộc sống.
Cảnh vật yên bình như vậy nhưng dường như từ trước đến nay, Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ để ý tới. Dù sao hắn cũng sẽ không đem thời gian quý báu của mình, lãng phí vào việc ngắm phong cảnh dành cho người thường thế này.
Trừ bỏ lợi ích trên thương trường, ngoài ra tất cả mọi thứ đối với Thẩm Mục Thâm đều là vô nghĩa.
Sau khi hít một hơi thật sâu, tận hưởng không khí mát lành, Tề Duyệt quay trở lại phòng khách.
Tuy cô nghi ngờ, không biết có phải Thẩm Mục Thâm đề phòng cô hay không mà lại khoá phòng ngủ và phòng sách, nhưng Tề Duyệt cũng không có dự định đi kiểm chứng sự thật.
Không phải địa bàn của mình, tự ý làm loạn thật là không phải phép.
Quá nhàm chán, cô mở TV lên xem. Mười giờ sáng, TV cũng không có cái gì để xem, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là vài mo-tip cũ rích. Khi còn ở trong biệt thự của Thẩm gia, Tề Duyệt cũng đã xem không sót bộ nào.
TV không có gì để xem, sóng từ của điện thoại lại lớn, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cô cũng không biết mật khẩu wifi căn hộ của Thẩm Mục Thâm. Trong lúc ngồi chờ bà Thẩm tới đưa đồ, Tề Duyệt nhàm chán đến mức ngủ quên lúc nào không hay.
Mãi đến khi Tề Duyệt nằm trên sofa ngủ, suýt chút nữa lăn khỏi ghế, bà Thẩm mới đến.
Tề Duyệt giật mình, bật người dậy đi mở cửa. Lúc đi qua khu trưng bày ly thủy tinh màu đen, nhìn thấy hình ảnh bản thân được phản chiếu lại, cô lấy dây chun buộc tóc lại cho gọn gàng sau đó lấy tay gẩy gẩy những lọn tóc, nhìn qua vô cùng xuề xòa, cô cố gắng khiến bản thân trở nên tự nhiên nhất có thể, như ở nhà.
Tề Duyệt mở cửa, ăn nói và cử chỉ vô cùng thận trọng đối với bà Thẩm.
"Con chào mẹ."
Thẩm phu nhân gật đầu, bước vào cửa, Tề Duyệt liền đóng cửa lại, hôm nay đến đây Thẩm phu nhân cầm chiếc túi to hơn gấp n lần so với ngày hôm qua.
"Cơm trưa mẹ đã mang từ nhà cũ Thẩm gia qua cho con. Con không cần phải tự mình nấu nướng." Bà Thẩm đi tới trước mặt bàn, đặt bình giữ nhiệt và hai cặp l*иg giữ thức ăn lên, rồi bỏ từng món ra.
Trước kia sống chung, bà Thẩm cũng không cho Tề Duyệt sắc mặt tốt đẹp gì. Chính xác là đối xử với người ngoài thế nào, đối xử với cô như vậy, cũng chưa bao giờ quan tâm Tề Duyệt. Nhưng bây giờ không chỉ đơn giản là mỗi ngày đưa canh nóng đến cho cô dưỡng thai, mà còn mang theo cả cơm trưa.
Mặc dù Tề Duyệt biết đó đều là vì trong bụng cô giờ có đứa nhỏ mới được hưởng đãi ngộ như vậy, tuy nhiên thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ như vậy vẫn khiến Tề Duyệt thụ sủng nhược kinh*.
*受宠若惊 - được sủng ái mà lo sợ.
Bà Thẩm phải nhìn thấy Tề Duyệt uống xong bát canh mới rời đi. Cả thời gian đến và đi không quá mười phút đồng hồ. Điều này khiến Tề Duyệt không khỏi bội phục bà Thẩm. Chỉ vì đưa bát canh này mà đi từ nhà cũ đến đây, cũng mất một giờ đồng hồ, bà Thẩm không mệt, nhưng Tề Duyệt lại cảm thấy, mỗi ngày phải đi từ nhà mình đến nhà Thẩm Mục Thâm, đi qua đi lại vô cùng mệt mỏi.
Cùng là phụ nữ với nhau, cần gì phải làm khó nhau đến thế.
Tề Duyệt chờ bà Thẩm rời đi, mười phút sau mới từ căn hộ của Thẩm Mục Thâm đi ra. Trước khi rời đi, Tề Duyệt cũng không quên đem dấu vết tồn tại của bản thân loại bỏ sạch sẽ.
Ngày hôm sau, mọi chuyện cũng lặp lại y như ngày hôm trước. Buổi sáng thư ký Tống lái xe đến đón Tề Duyệt, sau đó Tề Duyệt ngẩn ngơ trong căn hộ chờ bà Thẩm đến đưa cơm.
Đại khái thời điểm bà Thẩm đến ngày hôm nay cũng không khác ngày hôm qua là mấy.
Tương tự, bà cũng mang theo phần cơm trưa cho Tề Duyệt, giống y chang ngày hôm qua, các chất dinh dưỡng được phối hợp đầy đủ, hai món mặn và một món thanh đạm, kèm theo đó là một phần canh dưỡng thai.
Tận mắt nhìn Tề Duyệt uống xong canh, bà Thẩm mới rời đi, không khác trước, thời gian cũng chưa đến mười phút. Tiếp theo đó là đến lượt Tề Duyệt mang theo phần cơm bà Thẩm đưa cho về nhà, người ta đã có lòng mang đến, cô không thể nào lãng phí. Hơn nữa bây giờ, chính cô cũng lười nấu cơm, đi ra ngoài ăn lại không đủ chất dinh dưỡng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, thứ năm rồi đến thứ bảy, Tề Duyệt đều dùng phương pháp này ứng phó với bà Thẩm. Có lẽ do ba ngày nay Thẩm Mục Thâm đều bận công việc cho nên bọn cô không đυ.ng mặt nhau. Tề Duyệt hí hửng vui mừng, chậm rãi quen dần với việc đó.
[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenhdt.com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Vốn cho là khoảng một tháng sắp tới sẽ không "tình cờ" gặp Thẩm Mục Thâm, tuy nhiên Tề Duyệt có lẽ đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
Buổi chiều ngày thứ bảy, Tề Duyệt liên hệ với người bên trung tâm khóa "Giảm áp lực tâm lý" để nhận thông báo thời gian và địa chỉ. Tối hôm đó, sau khi cơm nước xong xuôi, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cô nhận được cuộc điện thoại từ Thẩm Mục Thâm.
Ban đầu Thẩm Mục Thâm đã nói chuyện rõ ràng với mẹ hắn, sẽ không đi đến trung tâm học khóa "Giảm áp lực tâm lý" nhàm chán kia.
Hắn cũng đã bày tỏ bản thân không muốn đem thời gian lãng phí vào những việc vô nghĩa, mà cũng không nhất thiết phải làm những chuyện như vậy. Nhưng ngay lúc này đây, hắn lại nói muốn đến đón cô???
Cô hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói, lật lọng quá nhanh, tuyệt đối không giống thương nhân.
Mang tâm tình buồn bực đi xuống dưới nhà, còn chưa đi tới cổng, từ rất xa nhìn lại, Tề Duyệt chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra xe của Thẩm Mục Thâm. Đứng gần những xe tầm trung, từng đường nét của chiếc xe được phô bày ra rõ ràng.
Đi gần tới chỗ để xe, Tề Duyệt lựa chọn ghế ngồi ở phía sau.
Lên xe, thắt dây an toàn, Tề Duyệt nhịn không được hỏi: "Thẩm tiên sinh, không phải anh nói sẽ không đi sao?"
Thẩm Mục Thâm từ gương chiếu hậu, liếc mắt nhìn Tề Duyệt, mặt không biểu cảm, rời tầm mắt đi chỗ khác.
"Có thể khiến cho tôi trăm công nghìn việc phải dành ra chút thời gian đưa cô đi nghe loại khóa học nhàm chán kia. Cô rất có phúc đấy."
Tề Duyệt: ......
Khóe miệng cô không khống chế được giật giật, việc này có quan hệ gì với cô?
Ngày đó không phải chính hắn đã nói, chuyện này một mình hắn có thể tự xử lý tốt. Thế mà mới qua ba ngày, mọi chuyện đều thay đổi một trăm tám mươi độ. Quả nhiên lời nói của đàn ông không đáng tin mà!!!
Thẩm Mục Thâm có ý định làm công tác tư tưởng với mẹ hắn. Nói hắn không có thừa thời gian để cùng Tề Duyệt đi học khóa "Giảm áp lực căng thẳng" ở trung tâm gì đó. Nhưng thái độ của bà Thẩm vô cùng cương quyết, bà cho Thẩm Mục Thâm hai sự lựa chọn.
Một là cùng đi với Tề Duyệt, hai đứa cùng đi học ở trung tâm đó; hai là mời giáo sư đến nhà cũ, hai người bọn họ cuối tuần đều quay về nhà cũ, thuận tiện có thời gian học luôn.
Cuối cùng, bà Thẩm còn tăng thêm một lựa chọn cho anh. Nếu không muốn để bà mời giáo sư đến chung cư hắn ở,hắn tốt nhất nên ngoan ngoãn mà lựa chọn một trong hai phương án đầu tiên.
Hoàn toàn không cho hắn lựa chọn, ba phương án này có khác gì nhau đâu?
Bà Thẩm lựa chọn một trung tâm nằm ở khu phồn vinh, đắt đỏ. Trung tâm ấy thuộc Khang Thành, nơi tấc đất, tấc vàng, bên cạnh đó còn có chung cư tám tầng riêng biệt. Từ ngoài nhìn vào, tầng một được bao bọc bởi một lớp thủy tinh đen. Theo mỗi tầng đi lên, thủy tinh lại phản chiếu lại, làm ánh lên những ngọn đèn ấm áp màu vàng.
Loại trung tâm cấp bậc thượng thừa này, mỗi một khóa tiền học đều lên tới mấy vạn. Cũng chỉ có những nhà giàu mới có thể đăng ký chương trình học ở cái trung tâm này.
Tuy nhiên Tề Duyệt phải học chương trình này tận hai tháng, mỗi tuần là có những bài nhỏ, mỗi bài kéo dài ít nhất là năm mươi phút.
Chương trình học cũng không phải là một thầy một trò học. Một lúc sau Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm vào phòng, bên trong đã có hai đôi vợ chồng ngồi phía trước trò chuyện trên trời dưới đất. Nhìn thấy Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm tiến vào sau, trong đó có một người phụ nữ có dáng người nhỏ bé, nhiệt tình hướng Tề Duyệt vẫy tay.
"Giáo sư bảy giờ rưỡi mới bắt đầu lên lớp, hai người ngồi xuống nói chuyện một lúc."
Chuẩn CMN nhiệt tình thế này còn cần đến học "Giảm áp lực tâm lý"? Hoá ra không phải chỉ có mỗi cô với Thẩm Mục Thâm bị ép đi học khóa học này.
ಥ╭╮ಥ
Dù sao áp lực tâm lý đối với cô vô cùng lớn, đặc biệt là hiện tại. Bên cạnh lúc nào cũng có "điều hòa di động" bất cứ lúc nào cũng có thể đông lạnh người khác. Cô cũng rất bất lực có được không?
Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm ngồi phía sau hai đôi vợ chồng. Hai đôi vợ chồng phía trước đều ngồi dựa vào nhau, chỉ có cô và anh, ở giữa mọc thêm ra một khoảng cách riêng biệt.
Bên trong căn phòng, âm nhạc nhẹ nhàng, du dương, lò sưởi được bật lên. Ở một nơi ấm áp như vậy, người mặc tây trang áo sơ mi như Thẩm Mục Thâm có vẻ không được phù hợp cho lắm.
Có lẽ tạm thời không có ai chú ý đến điều này. Vị phu nhân ngồi ở phía trước xoay người lại, hưng phấn hỏi Tề Duyệt: "Đứa nhỏ của cô được bao nhiêu tuần rồi?"
"Được hơn năm tuần một chút."
"Tiểu bảo bảo của tôi so với của cô thì lớn hơn một chút, được hơn bảy tuần." Người phụ nữ lại chỉ vị phu nhân mặc váy đen ngồi bên cạnh, phong cách vô cùng độc đáo : "Của cô ấy được sáu tuần rồi."
Người phụ nữ mặc váy đen cũng quay lại nhìn Tề Duyệt, chỉ nhàn nhạt cười, Tề Duyệt cũng lễ phép cười đáp lại.
Nói chuyện một hồi, Tề Duyệt mới biết nữ nhân nhiệt tình bắt chuyện ấy chính là Trần phu nhân, người tương đối lãnh đạm còn lại chính là Ngô phu nhân, cả hai người họ đều đã đến đây được hai buổi.
Từ cuộc nói chuyện có thể dễ dàng nhận ra, Trần phu nhân và chồng cô ấy đến đây hoàn toàn là vui đùa, còn cặp đôi còn lại trái ngược hoàn toàn. Một người hòa đồng như Trần phu nhân có thể ngẫu nhiên đáp lại cuộc trò chuyện.
Cũng chỉ có cô và Thẩm Mục Thâm đối với chuyện "vợ chồng" là thích hợp nhất để đi học khóa tâm lý ấy.
Đúng bảy rưỡi, giáo sư đến, bởi vì có thêm học viên mới là Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm nên lúc bắt đầu có giới thiệu đơn giản qua hai người họ. Sau đó trợ lý giáo sư lấy ra rất nhiều mảnh gỗ được đánh dấu chữ cái khác nhau để lên ba cái bàn.
"Trước khi bắt đầu bài học, chúng ta cùng chơi một trò chơi tiêu khiển. Tuy rằng trò chơi dành cho trẻ nhỏ nhưng khiến cho lòng chúng ta thả lòng tâm tình."
Cái gọi là trò chơi, chính là trong vòng mười phút, mỗi cặp vợ chồng đều phải cùng nhau phối hợp ăn ý. Có ba cặp đôi, cặp đôi nào có thể rút những chữ cái được chỉ định, hơn nữa không được để giá gỗ bị đổ xuống.
Vì quá đột ngột không kịp sắp xếp, Thẩm Mục Thâm vẫn phải ngồi bên cạnh Tề Duyệt. Liếc mắt nhìn người bên cạnh nóng lòng muốn thử - Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, thấp giọng nói: "Cô thật sự cho là trò chơi này giúp giảm áp lực?"
Âm nhạc du dương trong phòng át đi lời Thẩm Mục Thâm nói, nhưng Tề Duyệt vẫn nghe rõ ràng.
Tề Duyệt nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm thể hiện bản thân hiểu rõ ánh mắt cô: "Mục đích của trò chơi này chính là thông qua quá trình tham gia trò chơi, trình độ của mỗi người là khác nhau. Từ phản ứng thắng thua, họ sẽ phân tích áp lực của ba người phụ nữ lên thai nhi, sau đó căn cứ vào cấp bậc tâm lý mỗi người, họ sẽ đặt ra những phương pháp khác nhau."
Thẩm Mục Thâm chuyên nghiệp nói về cách thức tham gia trò chơi.
Bởi vì hai cặp vợ chồng phía trước cũng trao đổi, cho nên khi Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm trao đổi cũng không có ai để ý đến.
"Vậy nếu chúng ta thắng thì sao?" Tề Duyệt nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Mục Thâm giống như nhớ tới chuyện những người ở đây đang quan sát bọn họ. Hắn liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Yên tâm đi, lấy tộc độ của cô hoàn toàn không có cửa thắng được."
Lại đả kích cô.
"Nhưng có tôi ở đây, không có chuyện gì là không thể." Thẩm Mục Thâm bổ sung.
Tề Duyệt: "...!"
"Vậy tôi cần phải làm như thế nào?"
"Nếu cô không muốn hai tháng tới phải đến trung tâm học cái khoá học này thì phải phối hợp với tôi."
"Phối hợp thế nào?"
...
~ Hết chương 13 ~